Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Chương 11: Chương 11: Đừng lừa dối anh




Thì ra đứng ở nơi đây sẽ có loại cảm giác như thế này, chính là loại cảm giác này…

Tôi bước về phía trước, đá vụn trải đầy bên trên vách đá đến trước vực sâu, bởi vì tôi quá nhỏ bé, nên khi nhìn xuống mặt biển không kìm được kích động, tiếng gió gào thét bên tai tôi, gió dưới chân tôi giống như lưỡi dao sắc bén, thổi mạnh đến nỗi khiến quần áo tôi bay phần phật.

Tôi nhắm mắt lại, gió mang theo hương vị nồng đậm của biển đến mơn trớn hai má tôi.

Lộ Tịch Duy, Lộ Tịch Duy…

Anh có nhìn thấy em không?

Có nhìn thấy em đã đến đây không?

Anh đang ở đây phải không?

Ở đây có đúng không?

Đột nhiên, cánh tay đang buông lỏng của tôi bị kéo lại phía sau, tôi xuay người, chống lại là ánh mắt kinh hoảng của Nghiêm Diệu.

“Em đang làm cái gì vậy?!” Nghiêm Diệu kéo tôi cách xa vách núi đen sâu thẳm kia, bàn tay nắm chặt cánh tôi, tôi đau đến nhíu mi.

“Em ở đây làm gì?”

“Em…” Hắn kích động ôm tôi vào lòng, giống như sợ giây tiếp theo tôi sẽ biến mất vậy. Tôi bị lực đạo nặng nề của hắn ép tới mức nói không nên lời.

“Em chỉ đến đây ngắm phong cảnh thôi!” Tôi dụi dụi đầu trong lòng hắn rầu rĩ nói.

“Em có biết ở đây rất nguy hiểm không?” Nghiêm Diệu vẫn không buông tôi ra, ánh mắt kinh hoàng khẽ quay lại phía sau tôi “Sau này… Không nên đến đây!”

Tôi lặng yên, Nghiêm Diệu lôi kéo tay tôi rời khỏi vách núi, tôi cảm giác được lòng bàn tay hắn toát ra đầy mồ hôi, dọc đường về chúng tôi không ai nói với ai câu nào, nhưng tay hắn vẫn gắt gao nắm chặt tay tôi, không hề có ý định buông ra.

Xuống núi, tôi đã nhìn thấy hoa viên gần biệt thự, trong đó đặt một chiếc bàn nhỏ, mặt trên đã được đặt nhiều món điểm tâm trông rất phong phú, Lí Thấm ngồi ở đó mỉm cười với chúng tôi, bên cạnh cô ấy, Nghiêm Dịch cầm trên tay một ly rượu vang kề lên bên môi. Người đàn ông này, sáng sớm đã uống rượu được? Hơn nữa hắn dường như rất biết hưởng thụ, cảnh biển tuyệt đẹp với mỹ nữ bên cạnh hầu hạ.

Hắn thản nhiên hưởng thụ tất cả.

Tất cả những thứ hắn dùng tội ác đổi lấy.

Nghiêm Diệu kéo tôi ngồi xuống, người giúp việc lâph tức đưa lên trước mặt chúng tôi nhiều món ăn. Nghiêm Dịch quay đầu nhìn vào giữa khoảng không, sau đó lại chậm rãi nhìn về phía tôi cười “Sớm như vậy, Lộ tiểu thư đã có hứng thú đi ngắm cảnh!”

“Vâng, ngày hôm qua em nhìn thấy phong cảnh trên đó rất đẹp đã nghĩ nhất định sáng nay phải đi qua đó ngắm nhìn!”

“Cảm thấy thế nào?”

“Đúng như em tưởng tượng… Rất đẹp.”

“Vậy sao?” Nghiêm Dịch gật đầu, lại nhấp một ngụm rượu, giống như chợt nhớ ra, liền bổ xung “Nhưng cần phải cẩn thận, vách núi đó rất cao, ngã xuống chắc chắn mất mạng!”

Tôi nhìn hắn ta, Nghiêm Dịch vẫn như trước khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười của hắn ta mạnh mẽ như triều cường, làm nổi bật lên nét quỷ dị, giống như một đóa hoa đỏ tươi đáng sợ.

Tôi xiết chặt chiếc dĩa trên tay “Cảm ơn anh nhắc nhở, em nhất định sẽ cẩn thận!”

Trước mặt, Nghiêm Dịch lại nâng ly rượu lên hướng tôi mời, rồi lại ngửa đầu uống cạn.

Lí Thấm nhìn tôi đầy quái dị, nhưng cô ấy rất nhanh hạ mi mắt, tiếng dĩa ăn chạm vào đĩa tạo ra những âm thanh va chạm thanh thúy.

Một bữa sáng diễn ra trong không khí quỷ dị, sau khi ăn xong, Nghiêm Diệu cùng với Nghiêm Dịch vào thư phòng, để Lí Thấm ở lại cùng tôi đi dạo trong hoa viên.

Đi bộ một lát, chúng tôi ngồi nghỉ ngơi trên ghế đá trong hoa viên.

“Lộ tiểu thư và Nghiêm Diệu ở cùng nhau bao lâu rồi?”

“À…” Tôi xấu hổ nhìn cô ấy “Được nửa năm rồi!”

“Nửa năm?” Lí Thấm ngạc nhiên, lập tức lại nở một nụ cười có phần cứng ngắc.

“Sau này chị có thể gọi em là Tịch Ngôn…” Tôi nhìn cô ấy mỉm cười, trên mặt Lí Thấm chợt đỏ hồng, gật đầu.

Cô gái này, nhìn nhu thuận như vậy, tại sao trở thành bạn gái Nghiêm Dịch? Còn nữa, cô ấy biết về Anh không? Bọn họ…

“Tịch Ngôn…” Tiếng gọi của Lí Thấm kéo suy nghĩ miên man của tôi trở lại hoa viên.

Tôi nhìn cô ấy, trong mắt cô ấy hiện lên sự khác thường. Chậm rãi gọi tôi “Tịch Ngôn… Cô…”

“Tịch Ngôn!” Tiếng nói của Nghiêm Diệu đột ngột xuất hiện, tôi nhìn thấy mặt Lí Thấm chợt biến sắc, rất nhanh che giấu sự dị thường ban nãy, Nghiêm Diệu đã đi đến bên người tôi.

“Nói chuyện xong nhanh như vậy?” Trong lòng tôi thầm tiếc nuối, mới vừa rồi, tôi rõ ràng trông thấy Lí Thấm có điều gì đó muốn hỏi tôi. Bộ dạng muốn nói lại thôi của cô ấy cùng với ánh mắt do dự kia.

“Ừm, chúng ta đi ra ngoài đi!” Hắn cúi người xuống, kéo tay tôi đứng lên.

“Đi ra ngoài?” Tôi không biết hôm nay vẫn còn trong lịch trình du ngoạn của chúng tôi.

Tôi quay đầu nhìn Lí Thấm “Chúng ta…”

“Đi đi, chơi vui vẻ!” Lí Thấm mỉm cười, tôi lại nhìn thấy đôi tay cô ấy đặt ở thắt lưng không ngừng nắm chặt.

Tôi nhíu mi, Nghiêm Diệu đã bắt đầu đưa tôi đi, tôi lại quay đầu, Lí Thấm đứng ở đó một lúc lâu không có ngồi xuống. Cho dù lúc cô ấy nâng tay chào tôi, trong mắt cô ấy vẫn tràn đầy ưu thương.

Cô ấy muốn nói gì với tôi?

Lần này không có ai đi cùng chúng tôi, Nghiêm Diệu bắt một chiếc taxi, để tôi ngồi vào xe, sau đó hắn đi đâu đó, khi trở về trên tay là một bó hoa bách hợp. Tôi nhìn sắc mặt nghiêm trang của hắn, trong lòng không kìm được sự bất an.

Xe yên lặng chạy trên một đoạn đường núi, lúc dừng lại, tôi nhìn thấy một bia đá, trên mặt khắc hai chữ rất lớn “Mộ viên”

Chúng tôi xuống xe, đưa mắt trông về phía xa đều là rừng núi xanh um tùm, có một hàng bậc thang dài phía trên, xung quanh rất nhiều bia mộ.

Tôi ngẩn người, Nghiêm Diệu nắm tay tôi, dắt tôi bước lên bậc thang, tôi nghe được tiếng tim mình đập cuồng loạn, trực giác cho tôi thấy, một bí ẩn sẽ mở ra, nhưng tôi lại sợ hãi, sợ hãi Nghiêm Diệu thẳng thắn với tôi, sợ hãi hắn chân thành với tôi…

Rốt cuộc, chúng tôi dừng lại trước một bia mộ.

Ái nữ. Lí Tâm Nghiêm.

Lí Tâm Nghiên.

Tâm Nghiên.

Cái tên này vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi, một cái tên tôi không thể mở miệng gọi.

Tôi không nghĩ sẽ hỏi, cũng không dám hỏi…

“Nghiêm Diệu…” Nghiêm Diệu buông tay tôi, cầm bó hoa bách hợp nhẹ nhàng đặt trước bia mộ, ngay dưới tấm ảnh trên bia mộ ấy, đầu ngón tay khẽ vuốt mặt đá nhiễm bụi. Sau đó thuần thục lau sạch bụi, nhặt hết rác rưởi xung quanh. Từ đầu tới cuối, tôi đều đứng nhìn, trong lòng quái dị không nói nên lời, giống như có nỗi khổ riêng.

Đã từng như vậy, hắn đã từng ôn nhu như vậy với người khác, đã có một cô gái khác.

“Tịch Ngôn…” Nghiêm Diệu quay đầu nhìn tôi, tôi không biết chính mình có thể cười tự nhiên đến thế, chỉ cảm thấy đầu ngón tay không tự giác cắm sâu vào lòng bàn tay đau đớn.

Nghiêm Diệu kéo tôi đến gần hơn, tôi theo bản năng kháng cự hắn, thực không rõ hắn vì sao lại dẫn tôi đến đây. Mang tôi đi gặp bạn gái cũ của hắn sao?

Nghiêm Diệu nhìn ra tôi không thoải mái, ôm lấy đầu vai tôi hướng về phía bia mộ yên lặng cúi đầu.

“Tịch Ngôn… Cô ấy là người trước đây anh từng thích!” Rốt cuộc thì hắn cũng nói, không phải tôi đã sớm đã đoán ra sao? Vì sao khi nghe Nghiêm Diệu nói trong lòng tôi lại xúc động dị thường như thế. Tôi không nói gì. Cảm nhận được chính mình đã rất nhanh vô thức nắm lấy góc áo Nghiêm Diệu.

“Cô ấy là người đầu tiên anh thích…” Ánh mắt Nghiêm Diệu trở nên âm u, giống như đang nghĩ về quá khứ “Anh từ nhỏ không thích giao tiếp với người ngoài, thậm chí có thể nói là tự ti, mặc kệ anh trai có thể bảo vệ anh, cho anh những điều tốt đẹp nhất, nhưng anh vẫn không thể tìm được cảm giác thoải mái. Anh đem chính bản thân mình nhốt trong thế giới cô độc, có đôi khi ngay cả Nghiêm Dịch cũng không thể chạm đến thế giới của anh. Cho đến khi... Một ngày, một cô gái bước vào thế giới của anh, mặc kệ anh đối với cô ấy lãnh đạm thế nào, thái độ từ chối mãnh liệt thế nào, cô ấy đều mỉm cười, lần đầu tiên anh cảm giác được thì ra trong cái thế giới của anh cũng có mặt trời…”

Đúng vậy, tôi từng cảm thấy, thế giới của Nghiêm Diệu giống như mãi mãi tràn ngập trong sự u ám, ngoại trừ hiu quạnh cô đơn, trong trẻo nhưng lạnh lùng thì thực sự không còn gì đáng nói.

Nếu khiến cho hắn cảm giác ấm áp, như vậy người đó nhất định…

“Nhưng là… Anh đã sai lầm rồi, sau đó anh phát hiện lý do buồn cười mà cô ấy tiếp cận ánh, là đánh cược, cô ấy đối tốt với anh, đối với anh ôn nhu, tất cả đều là giả dối, cô ấy chỉ là cùng bạn bè mình đánh cược, cô ấy thậm chí còn có một người bạn trai rất tốt…” Nghiêm Diệu nói đến đây, bàn tay trên đầu vai tôi tăng thêm lực đạo, tôi biết, người bạn trai tốt đó chính là Triệu Phong.

“Anh không thể nào đối mặt được với chuyện ấy, cảm giác như đang ở thiên đường lại ngã xuống địa ngục, líc ấy anh còn nghĩ sinh nhật lần tới của cô ấy, dùng tiền công lần đầu tiên đi làm thêm của mình mua vòng cổ tặng cho cô ấy, rốt cuộc lại không có cơ hội tặng…” Thân mình Nghiêm Diệu khẽ run, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hắn nói “Tóm lại, kết quả chính là, là anh làm cho cô ấy chịu thiệt thòi, là anh hại cô ấy.” Tôi không biết sau đó xảy ra chuyện gì, hay nói cách khác là Nghiêm Diệu đã làm gì với Tâm Nghiên, tôi chỉ thấy được trong mắt Nghiêm Diệu hiện lên sự đau đớn khôn cùng, bàn tay trên vai tôi càng ngày càng nắm chặt.

Tôi ôm lấy hắn “Nghiêm Diệu… Mọi chuyện đã qua rồi!” Hết thảy đã trôi qua… Bi thương cũng đã trôi qua không phải sao?

Chúng tôi gắt gao ôm nhau, quyến luyến ở trong lòng đối phương tìm kiếm sự an ủi. Trong gió nhẹ, tôi nhìn ngôi mộ qua đầu vai Nghiêm Diệu, cô độc đứng ở nơi đây. Lặng lẽ…

Thật lâu sau, chúng tôi đi dọc theo bậc đá xuống dưới, tôi lôi kéo tay hắn, chu miệng nói “Nghiêm Diệu… Anh dẫn em đến đây, không sợ em sẽ ghen ư?!”

Nghiêm Diệu nhìn tôi, rất nhanh nở một nụ cười, lại nhéo nhéo chóp mũi tôi, làm bộ đứng đắn nhìn xuống tôi nói “Thì ra có người ăn dấm chua!... Cũng phải!”

Tôi xấu hổ nhìn hắn, mặt đỏ bừng.

“Nghiêm Diệu!” Người này, gần đây nói chuyện càng ngày càng không ra thể thống gì. Chọc ghẹo người ta cũng không để mặt mũi cho người ta nữa.

Tôi vươn vươn tay định đanh vào ngực hắn tại bị hắn vững vàng bắt lấy. Trước mặt, vẻ mặt Nghiêm Diệu bỗng nhiên trở nên rất ôn nhu, lấy ra một chiếc vòng cổ, nhẹ nhàng đưa đến cổ tôi “Bây giờ, anh mang vật này tặng cho người xứng đáng nhận nó!”

Nụ cười của tôi cứng đờ, ưu thương nhìn hắn, rất nhanh thấy trên cổ lạnh lẽo. Tại sao ngọt ngào lại vẫn mang theo đau đớn như vậy?

Nghiêm Diệu…

“Tịch Ngôn, anh không muốn giấu diếm em điều gì, chuyện của anh, anh sẽ không bao giờ giấu diếm anh!”

“Anh biết em sẽ không ghen, em có biết, hiện tại trong lòng anh chỉ có em không? Tịch Ngôn!”

Cả người tôi chấn động, khó chịu nhíu mi, không nói gì dựa vào đầu vai Nghiêm Diệu, trong lòng đau đớn đến tột cùng.

Nghiêm Diệu à, không cần, không cần như vậy nhìn em, em sợ, sợ em sẽ không khống chế được yêu anh.

Nghiêm Diệu!!

Hắn nhìn tôi thật lâu, vuốt ve khuôn mặt tôi, trong mắt đầy mê hoặc, còn có thứ tình cảm tôi không hiểu được.

“Lộ Tịch Ngôn!” Tiếng hắn ôn nhu lại xen lẫn hỗn loạn.

Hắn chậm rãi đến bên tai tôi nói “Đừng lừa dối anh…”

“Tịch Ngôn… Đừng lừa dối anh, anh tình nguyện em giết chết anh cũng được, chỉ cần đừng lừa dối anh!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.