Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Chương 10: Chương 10: Rắc rối.




Tôi cũng không nghĩ Nghiêm Diệu đang nói đùa.

Nếu đúng là như vậy. Không lẽ hắn cảm thấy cô gái kia phản cảm sao?

Xem ra, chưa nghĩ ra được cách tiếp cận với Nghiêm Dịch, ông trời đã nhanh nhanh chóng chóng ban cho tôi một đống đề bài khó giải.

Sự nghi hoặc trước mắt tôi như đang trở thành một cơn lốc xoáy thật lớn, cứ không ngừng mở rộng vô hạn. Rồi lại vô tình cuốn theo tôi vào đó.

Những ngày tiếp theo, chúng tôi đi chơi ở hầu hết những điểm du lịch nổi tiếng cua thành phố Thị, tôi thực sự rất muốn nói với Nghiêm Diệu bảo những người chủ địa phương có thể đừng gượng ép quá mức như vậy được không. Bởi vì, mấy ngày nay đi du ngoạn, ngoài chúng tôi, còn có một hướng dẫn viên du lịch, nói đúng hơn, là hướng dẫn viên du lịch này dẫn theo tôi và Nghiêm Diệu đi khắp nơi.

Tôi ngạc nhiên phát hiện ra, Nghiêm Diệu đối với nơi mình sinh ra và lớn lên lại không có một chút hiểu biết nào, cảm giác xa lạ không kém người khách mới đến đây lần đầu là tôi, nếu không phải khi tôi hỏi lại hắn có thật là sinh ra lớn lên ở đây không hắn xác nhận có, thì tôi thực nghi ngờ đây là hắn nói dối tôi. Mà Nghiêm Diệu còn nói với tôi, hắn không thích ở bên ngoài đi khắp nơi.

Chẳng lẽ hắn định nói trước khi rời Thị đi học đại học, mỗi ngày hắn ta đều chỉ đến trường, về nhà? Tôi không thể tưởng tưởng được mình sẽ sống những ngày buồn tẻ ấy như thế nào, nhưng mà, theo tính cách của Nghiêm Diệu cũng không thể không chịu được.

Tôi càng ngày càng cảm thấy, trước đây tôi hình dung hắn là người sống khép kín không đúng cho lắm.

Phải nói hắn vừa khép kín vừa tự kỷ thì đúng hơn một chút.

Nhưng may mắn ở một địa danh nổi tiếng, hướng dẫn viên du lịch kia gặp được bạn, chúng tôi mới được hưởng thụ một chút cảm giác là một đôi tình nhân.

Những kiến trúc xa hoa, cùng với biển hoa bạt ngàn thực sự khiến tôi thích thú, thứ duy nhất tôi tiếc nuối, chính là Nghiêm Dịch trước sau không hề xuất hiện.

Tôi từng bóng gió hỏi Nghiêm Diệu, hắn cũng chỉ thản nhiên trả lời rằng anh trai hắn bề bộn công việc.

Bề bộn công việc?

Bận rộn đi lấy tính mạng người khác ư?

Tôi cười nhạt, thậm chí bắt đầu thấy nghi ngờ, Nghiêm Dịch có phải hay không đã biết chuyện gì về tôi? Dù sao chỉ cần hắn muốn nhất định sẽ tìm thấy tư liệu về tôi, hắn là đang âm thầm có kế hoạch gì?

Nhưng càng lo âu, lại càng không tìm được cách hóa giải những lo âu ấy, nó giống như một cánh cửa vô hình mở ra trước mắt, mà tôi thì không có cách nào đi ra được.

Sau giờ ngọ, hướng dẫn viên du lịch vừa quay lại bỗng nhiên lại nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp, là người nhà bị tai nạn giao thông, những hành trình đã định buộc phải hủy bỏ, tôi cùng với Nghiêm Diệu đành phải nhàn nhã ở lại khách sạn chờ cho hết thời gian. Đối với Nghiêm Diệu mà nói, ở lỳ trong phòng như vậy không phải chuyện gì lạ, nhưng đối với tôi, lại là một loại cực hình, buồn chán đến muốn chết đi, tôi rốt cuộc không chịu được, đến phòng phòng ngủ của Nghiêm Diệu nói muốn xuống tìm một quán cà phê, ngẫu nhiên đi qua một quán cà phê trong khách sạn, nhìn bên ngoài trang hoàng lộng lẫy rất hút mắt.

Nghiêm Diệu do dự một lát, mặt đầy lo âu nhìn tôi, cuối cùng vẫn chậm rãi gật đầu.

Chúng tôi bước vào quán cà phê, quả nhiên không làm cho tôi thất vọng, tuy trang trí đúng là hoa lệ nhưng không rơi vào những kiểu lỗi thời khuôn sáo, trong đại sảnh cũng chỉ có vài người, đương nhiên không phải không có khách, theo Nghiêm Diệu nói, nơi này phải có thẻ hội viên mới có thể vào, về chuyện vì sao tôi cùng Nghiêm Diệu có thể vào được, có lẽ là do anh trai Nghiêm Dịch của hắn là hội viên ở nơi này.

Tôi chọn một chỗ ngồi, tâm tình vui vẻ nhìn xung quanh một lượt, ở trung tâm đại sảnh, có một cô gái quần áo sang trọng ngồi trước đàn dương cầm, tiếng đàn du dương từ ngón tay điêu luyện phát ra, xem ra, nơi này thực sự có thể hưởng thụ được sự thoải mái.

Tiếng chuông di động của Nghiêm Diệu bỗng vang lên, hắn nghe máy, tôi phát hiện thấy lông mày hắn chậm rãi nhíu lại, được hồi lâu, hắn ngắt điện thoại, nói với tôi phải đi ra ngoài một lát, tôi gật gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Nghiêm Diệu vừa rời đi một lúc, bàn bên cạnh có người ngồi, mùi nước hoa nồng đậm tỏa đến chỗ tôi ngồi. Tôi nhăn mặt nhíu mày, vừa định đứng lên, chợt nghe thấy bọn họ nói chuyện “Biết gì không? Tôi vừa mới nhìn thấy Nghiêm Diệu!” Khẩu khí của người nọ như đang cố gắng áp chế hưng phấn.

“Nghiêm Diệu. Là hắn sao? Là em trai Nghiêm Dịch sao? Một giọng nữ khác cũng bén nhọn vang lên.

Tôi nhíu mi, nâng tầm mắt lên vừa vặn nhìn thấy bàn bên cạnh có hai cô gái ăn diện, trên mặt bọn họ, chính là biểu tình không kiềm chế được phấn khích.

Là người quen của Nghiêm Diệu sao? Hay là biết hắn?

“Thật sự, hắn vẫn nổi bật như trước đây, trời ạ, tôi trước kia đã nghi ngờ khuôn mặt anh ấy có phải đã qua phẫu thuật hay không, tại sao lại có thể hoàn mỹ như vậy!” Hai cô gái kia khá nghênh ngang, không ngại bốn phía đều yên tĩnh, không kiêng kỵ điều gì nói xong, trên mặt còn bày ra biểu tình khao khát.

“Tôi nghĩ là di truyền, anh trai anh ấy không phải cũng rất đẹp trai hay sao?”

“Thật bất công, ông trời vẫn là luôn không công bằng” Một cô gái nhụt chí nhún vai. Vẻ khao khát ban nãy biến thành ảm đạm, rồi bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, liền nói “Đúng rồi, cậu đoán xem, hiện tại anh ấy đã có bạn gái hay chưa?”

“Bạn gái?”

“Cậu đừng có ngốc như vậy, không phải cậu cũng biết hay sao, làm gì có ai dám làm bạn gái hắn!” Cô gái kia nhướn mi, hai người nhìn nhau, ăn ý cười mỉa ra tiếng.

Tôi ngừng thở để nghe cho rõ, nhưng hai cô gái kia không biết có phải phát hiện ra mình đã nói những điều bất nhã hay không, thanh âm bỗng nhiên thu nhỏ đi không ít. Tôi chỉ còn thấy được hai người xích lại gần nhau thì thầm, lâu lâu lại cười cười.

Trong đầu tôi lần lượt hiện lên câu nói “Làm gì có ai dám làm bạn gái hắn?”

Câu nói này là có ý gì?

Tôi vẫn còn đang trầm tư, bỗng nhiên cảm giác mu bàn tay bỏng rát đau đớn. Còn không kịp để tôi phản ứng, đã có người nói “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”

Trước mặt là người phục vụ nam, vẻ mặt giống như gặp thần chết, kinh hoàng nhìn tôi, không ngừng khom lưng lo lăng xin lỗi.

Thật ra, tôi quá mức chuyên tâm nghe ngóng hai cô gái kia nói cái gì, nên tôi đột nhiên đứng lên, vừa vặn lúc đó người phục vụ này đi qua đã va phải tôi.

Cho nên anh ta không có lỗi gì, tôi ôm mu bàn tay phiếm hồng, lắc đầu nói “Không phải lỗi của anh!” Tuy rằng sưng đỏ như vậy nhìn rất nghiêm trọng, nhưng dùng nước đá chườm lên hẳn là đỡ rồi.

Nụ cười của tôi làm cho người nam phục vụ giảm bớt căng thẳng trên mặt, nhưng khi hắn nhìn qua phía sau lưng tôi, trên mặt lập tức hiện biểu tình cứng đờ, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Hoang mang, tôi theo tầm mắt hắn quay đầu lại phía sau, là Nghiêm Diệu.

Không biết hắn đứng sau chúng tôi như vậy từ lúc nào, hắn nhìn chúng tôi, vẻ mặt sa sầm xuống.

Tôi nhìn theo tầm mắt của Nghiêm Diệu, hắn đang nhìn bàn tay tôi, mắt nheo lại đầy khó hiểu.

Phía sau, tôi nghe được những âm thanh bing bing bang bang, nam phục vụ kia không ngờ kinh động đến Nghiêm Diệu, cả người run rẩy, miệng không ngừng nói “Thực xin lỗi, thực xin lỗi..”

Tôi khiếp sợ nhìn, không thể tin được, người phục vụ này giống như nhìn thấy được quái vật, bộ dạng khiếp sợ của hắn rất rõ ràng. Không lẽ tôi làm ra việc gì sai trái?

Đối diện, Nghiêm Diệu đứng yên, mặt không chút thay đổi.

Nam phục vụ không ngừng giải thích, cả người anh ra không ngừng run rẩy.

Tôi ngây người đứng giữa hai người bọn họ, đầu óc nhất thời không kịp phản ứng.

Lúc này, một người trông như quản lý chạy tới, nhìn vào đống hỗn loạn, sắc mặt cũng không tự nhiên mà trầm xuống. Bối rối nhìn liếc qua tôi, lại nhìn về phía Nghiêm Diệu, bộ dáng khiêm tốn nói “Nhị… Nhị thiếu gia..” Thanh âm của ông ta rất kỳ cục.

Mà ông ta gọi Nghiêm Diệu là nhị thiếu gia?

Tôi nhìn bảng tên trên áo ông ta, ông ta là quản lý khách sạn này, lại gọi Nghiêm Diệu là nhị thiếu gia.

Như vậy khách sạn này…

Là của Nghiêm gia hay sao ?!!!

Nghiêm Diệu nhìn về phía tôi, tôi không biết lúc này biểu tình trên mặt mình thế nào, chỉ biết khi Nghiêm Diệu tiến đến gần tôi, cơ thể không tự giác được lui lại phía sau. Lập tức, trên mặt Nghiêm Diệu xuất hiện vẻ lo lắng. Âm trầm như đêm đen, so với cái lạnh mùa đông còn lạnh hơn.

Lúc này, ngay cả người quản lí cũng đã sợ tới mức quỳ trên mặt đất.Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến tôi không kịp trở tay. Nghiêm Diệu từ đầu tới cuối khôg có động tác gì, thậm chí còn không nói lấy một câu.

Sắc mặt Nghiêm Diệu ngày càng khó coi.

Chúng tôi vẫn đứng đờ đẫn tại chỗ như cũ, người quản lí và người phục vụ trước mắt tôi đã sợ tới mức sắp khóc, chuyện này khiến tôi có chút buồn cười, nhưng trong hoàn cảnh này tôi cười không nổi, một chút cũng không cười được.

Bỗng nhiên tôi hiểu ra vì sao Nghiêm Diệu không muốn cùng tôi trở về đây, là do quyền thế của Nghiêm gia ở đây vượt quá mức tưởng tượng của tôi, là hắn không muốn tôi khiếp sợ. Nghiêm Diệu ở sau lưng tôi ra sức che dấu, lảng tránh nói đến Nghiêm gia, thì ở Thị, cho dù hắn không muốn, mọi chuyện đều vô tình bại lộ trước mắt tôi.

Giống như lúc này.

Trên mặt hai người kia đều là sự sợ hãi không thay đổi. Đến khi về đến phòng, tôi vẫn không thể lấy lại trạng thái bình thường. Chuyện vừa rồi không ngừng hiện lên trong đầu tôi, vẻ mặt sợ hãi của bọn họ, giọng nói đầy run rẩy của bọn họ…

Cho dù cuối cùng, Nghiêm Diệu không hề truy cứu, chỉ kéo tôi rời đi, nhưng tôi cũng không thấy trên mặt người quản lý và người nam phục vụ kia có chút thoải mái thanh thản. Thậm chí, sắc mặt bọn họ ngày càng xấu đi, tôi không thể nào lý giải nổi tại sao bọn họ sợ đến như vậy, không lẽ là do trước đây đã từng xảy ra trường hợp tương tự?

Không gian trong phòng rộng lớn, nhưng không khí ngột ngạt dị thường.

“Rốt cuộc anh giấu diếm em điều gì?” Tôi nhìn thẳng về phía Nghiêm Diệu, hắn trầm mặc đứng bên người tôi.

“Nghiêm Diệu… Những người kia tại sao lại sợ anh như vậy chứ?” Tại sao bọn họ lại có loại biểu tình kinh hách như vậy. Nếu không phải trong lòng họ cực kỳ sợ hãi, làm sao có biểu tình như vậy được.

Là hắn hay Nghiêm Dịch, bọn họ đã làm gì khiến người khác sợ sệt như vậy chứ?

Không lẽ ở nơi đây, quyền thế của Nghiêm gia lớn tới mức pháp luật cũng không thể quản hay sao?

Tôi không thể tưởng tượng, lại càng không dám tưởng tượng.

Biểu hiện lạnh lùng của Nghiêm Diệu có chút dịu đi, khóe môi hắn nhẹ nhàng run, hơi nhíu lông mày. Hăn vươn tay đến nắm tay tôi, tôi dứt khoát gạt ra.

“Nghiêm Diệu… Nếu anh… Nếu anh gạt em, em sẽ không tha thứ cho anh!”

Sắc mặt vừa dịu đi của Nghiêm Diệu lập tức trầm xuống, tôi thấy hai tay đặt bên người của hắn chậm rãi buông lỏng, nhưng vẫn giữ nguyên thái độ trầm mặc như trước.

“Nghiêm Diệu… Đừng dọa em..” Nói cho tôi biết… nói cho tôi biết, anh không liên quan đến những hoạt động man rợ của Nghiêm Dịch.

Nghiêm Diệu vẫn trầm mặc, mí mắt buông xuống vẻ mệt mỏi, tôi thậm chí còn không nghe được tiếng thở của hắn.

Tôi chủ động đi đến bên người hắn, do dự một chút, rất nhanh đưa tay lên, nhắm mắt rồi lại mở ra, con ngươi lóe ra một chút kiên định.

Tôi kéo bàn tay Nghiêm Diệu, dùng ngón trỏ lướt trên lòng bàn tay cứng rắn của hắn, tôi cảm giác được thân mình Nghiêm Diệu chợt cứng ngắc rồi run nhẹ, tôi ôm lấy thắt lưng hắn, run run nói “Nghiêm Diệu… Em.. Yêu anh!” Tôi không thể xem nhẹ, cùng lúc đó, lòng tôi như ẩn hiện một chút rung động. Trên tay phảng phất một chút dư âm bị bỏng đau đớn.

“Em yêu anh… Em yêu anh!”

Sau khi tôi ôm chặt lấy, Nghiêm Diệu cũng nặng nề đem tôi ôn nhu ôm vào lòng. Tiếng hít thở của hắn có chút khó khăn, một lát sau liền ổn định.

Tôi ngẩng đầu đối mặt hắn, con ngươi đen láy, hiện lên hình ảnh phản chiếu của tôi trong đó, cũng từng có một người dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, hắn nói “Nha đầu, nếu không có được thứ mình muốn, cho dù chiếm được cả thế giới cũng không có gì là vui vẻ!” Cũng là đôi mắt đen láy như vậy, cũng đẹp như vậy, cũng có nét bi thương như thế, còn tràn đầy cảm giác yếu ớt. Yếu ớt bởi vì sợ hãi mất đi thứ quan trọng nhất.

“Bọn họ… Không phải sợ anh, mà là sợ Nghiêm Dịch!” Rốt cục, Nghiêm Diệu chậm rãi nói, tôi nhìn miệng hắn mấp máy, hơi thở ấm áp khẽ vờn trên hai má tôi, tôi vẫn ôm sát hắn như trước, trong lòng không kiềm chế được sự kích động.

“Thế lực của Nghiêm Dịch ở Thị rất lớn… Bọn họ rất sợ đắc tội với anh ấy, cho nên…” Tôi biết Nghiêm Diệu đang mở lòng, tôi mím môi nói “Như vậy… Anh trai anh là thương nhân thật sao?” Nói xong, tôi ngừng thở chờ hắn trả lời, Nghiêm Diệu đẩy tôi ra, nhìn vào ánh mắt tôi, trong mắt hắn tất cả đều là phòng bị, hơi hơi nheo lại.

Tôi có chút chột dạ, không lẽ tôi đã hỏi quá mức rõ ràng, tôi đành ngập ngừng nói “Em.. Em nói sai cái gì sao?” Tôi cẩn thận nhìn về phía hắn, vẻ khác thường trong mắt Nghiêm Diệu lập tức biến mất.

“Chuyện của hắn, anh cũng không biết rõ, nên người khác có ý nghĩ như vậy, anh cũng không khống chế được!” Thái độ Nghiêm Diệu đột nhiên trở nên lãnh đạm, hắn trả lời cho có lệ, nếu ai sáng suốt sẽ hiểu được, lúc này không nên làm cho tình hình trở nên xấu hơn, trong lòng tôi thầm mắng chính mình nhất thời xúc động. Tôi đành gật gật đầu, mím môi.

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, cửa mở ra, là người ngày trước đến đón chúng tôi ở sân bay, hắn thản nhiên liếc mắt lướt qua tôi một cái, rồi tiến đến nói nhỏ vào tai Nghiêm Diệu vài câu, Nghiêm Diệu quay đầu nhìn tôi nói “Anh ra ngoài có chút việc!” Không đợi tôi trả lời, tôi đã thấy cánh cửa khép lại.

Có chuyện gì xảy ra ư?

Tôi thả người ngồi xuống giường, thở mạnh ra một hơi, vừa rồi quá mức nóng vội rồi, nếu ngay cả Nghiêm Diệu cũng nghi ngờ mà xa lánh tôi, con đường duy nhất tiếp cận Nghiêm Dịch cũng không còn, nhưng Nghiêm Diệu thực là chuyện gì cũng không biết sao? Hay vẫn là… Tôi thấy bàn tay đau, mới nhớ tới mình bị bỏng, tuy rằng đã bớt sưng đỏ nhưng vẫn khiến tôi thấy khó chịu.

Bởi vì vừa rồi rôi vội vàng muốn biết đáp án, nên đã quên mất mu bàn tay bị bỏng. Tôi đi đến phòng tắm dùng nước lạnh xả vào mu bàn tay đang phiếm hồng, một lát không thấy tình trạng khá hơn chút nào, ngược lại càng cảm thấy khó chịu, tôi lại đến gần ngăn tủ, vẫn là tìm không thấy hòm thuốc. Cuối cùng tôi quyết định xuống phố mua thuốc.

Lúc ở trong thang máy, tôi nhớ hình như đối diện khách sạn có một quầy thuốc, khi đi đến đại sảnh, tôi cảm nhận được ánh mắt quỷ dị nhìn mình từ bốn phía, tôi ngẩng đầu nhìn, tất cả những ánh mắt kia đều hướng đi chỗ khác, dường như đang chăm chú vào công việc của họ. Tôi cắn nhanh môi dưới, rảo bước ra khỏi khách sạn, xem ra sự việc hỗn loạn ban nãy vẫn còn làm mọi người căng thẳng, chưa lấy lại được trạng thái cân bằng.

Ra khỏi cửa quầy thuốc, tôi vừa định theo hướng cũ trở về khách sạn, bỗng nhiên nghe được tiếng kêu gào yếu ớt. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt tôi là một đường máu đỏ tươi uốn lượn đến ngõ nhỏ bên hiệu thuốc. Cẩn thận nghe ngóng, âm thanh chính là từ nơi đó truyền ra, tiếng kêu lúc này đã đứt quãng, tôi do dự một chút, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, liền đi học theo vết máu bước vào một ngõ nhỏ, vừa liếc mắt liền nhìn thấy một người đàn ông cuộn mình, đầu tựa vào bức tường phía sau, ngũ quan bởi vì đau đớn trở nên vặn vẹo khó coi, thậm chí, máu tươi trên trán không ngừng chảy xuống, trên cánh tay cũng đầy rẫy những vết thương, anh ta rõ ràng đã bị người khác đánh, hơn nữa, là xuống tay không lưu tình. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Tôi ngồi xuống, theo bản năng lấy điện thoại ra gọi cứu thươn, người đàn ông này bỗng nhiên động đậy, tôi nhìn anh ta, anh ta nâng mắt lên nhìn lại tôi, trong nháy mắt, đồng tử anh ta chợt co rút lại. Phía sau vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, có người nói “Ở trong này!”

Tôi quay đầu, đúng là Nghiêm Diệu, bên người hắn còn có mấy người đàn ông toàn thân mặc đồ đen.

Nhìn thấy tôi, Nghiêm Diệu sửng sốt, tôi còn chưa kịp nói chuyện, thân mình đã mạnh mẽ kéo về phía sau, mùi máu tanh rất nhanh tràn vào khoang mũi tôi, trên cổ tôi là một trận lạnh lẽo, có người ở bên tai tôi gào rít “Đừng tới đây!!!”

Người đàn ông chế trụ hai hai tay tôi, kéo tôi đi về phía sau, trên mặt Nghiêm Diệu hiện lên nét kinh hoàng, nhưng rất nhanh bị hắn che dấu tài tình, tôi nhìn tay hắn chậm rãi đặt bên người, con ngươi thâm trầm bất ngò lóe lên ánh sáng. Người đàn ông vung cánh tay đầy vết thương đang cầm dao khua loạn trước mặt tôi. Vài lần mạo hiểm xẹt qua gò má tôi, tôi ngừng thơ không dám động đậy, lúc này, chỉ cần một động tác nhỏ cũng có thể kích thích anh ta lấy cái mạng nhỏ này của tôi.

Nghiêm Diệu hiển nhiên cũng nhận ra điều này, việc tôi xuất hiện ở đây đúng là làm cho hắn trở tay không kịp, nhưng hắn vẫn bình tĩnh như vậy, nói thủ hạ lùi lại, còn mình thử bước đến gần “Triệu Phong, anh buông cô ấy ra trước… Chúng ra nói chuyện sau…!” Lúc Nghiêm Diệu khuyên bảo, anh ta đã đưa tay cầm dao lên kề sát cổ tôi, cảm giác đau đớn cung sợ hãi lan từ cần cổ ra toàn cơ thế, Nghiêm Diệu nhìn thấy biểu hiện của tôi, thanh âm của hắn có chút thay đổi.

Tôi biết cổ mình đang chảy máu, phía chuôi dao có vài vết máu nhỏ giọt, tôi nặng nề hô hấp. Nhịn xuống cơn đau, nhìn về phía Nghiêm Diệu cầu xin hắn giúp đỡ.

“Báo ứng, báo ứng… Ha ha ha, Nghiêm Diệu, mày cũng có ngày hôm nay… Hôm nay tao gặp được cô gái này, chính là báo ứng của mày!” Nghiêm Diệu không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì cảm xúc của người tên Triệu Phong này ngày càng khó khống chế. Tôi bị ngạt không thở nổi. Triệu Phong nắm lấy dao kề sát thêm vào cổ tôi, tôi hạ tầm mắt, trước mặt, Nghiêm Diệu bắt đầu có dấu hiệu suy sụp, vẻ mặt hắn trở nên kinh hoàng, như muốn liều lĩnh tiến về phía này.

Tôi giống như đã nhìn thấy lưỡi hái của tử thần, chói lọi đến lóa mắt.

“Triệu Phong ----” Một tiếng hét lớn.

Mọi người dừng động tác, ngay cả người đàn ông đang khống chế tôi cũng vậy.

Phía trước, Nghiêm Dịch nhàn nhã bước lại đây.

Lúc này, trên mặt hắn mang theo nét cười thản nhiên. Một đôi đuôi mắt dài nhỏ, tràn ngập vẻ hắc ám, bạc môi gợi cảm nhếch lên, mang theo nụ cười vô tình yếu ớt.

Tiếng thở dốc ở bên tai tôi càng lúc càng lớn, tôi thậm chí còn cảm giác được thân mình Triệu Phong không ngừng run rẩy.

Nghiêm Dịch thản nhiên như vậy xuất hiện, đứng trước mặt chúng tôi, áo khoác màu đen xa hoa, gió thổi vạt áo hắn bay bay, lười biếng đứng tại chỗ, trên mặt không có chút ít biểu hiện kinh ngạc, cho dù Triệu Phong đang gần như phát điên kề dao vào cổ tôi càng lúc càng sâu. Không chỉ đứng nhìn thản nhiên, hắn còn bắt đầu tới gần, vẫn là cái bộ dáng thong thả ấy, từ từ bước lên phía trước.

Thân thể của tôi lập tức căng thẳng, bên tai là tiếng gào rít của Triệu Phong, âm thanh ran rẩy “Đừng… Đừng… Lại đây… Đừng tới đây…!!! A!! Đừng tới đây!” Người đàn ông sau lưng tôi đã gần như phát điên, tiếng quát của hắn bén nhọn, đưa dao hướng về phía Nghiêm Dịch khua loạn lên, cũng không ngừng run rẩy.

“Cút ngay, cút ngay!!! Mày bước đến đây, tao giết cô ta, giết cô ta…”

Cho dù lúc đó tôi không nhìn thấy biểu cảm của Triệu Phong, tôi cũng có thể biết được, Nghiêm Dịch đang muốn bức người đàn ông này đến mức điên cuồng cực hạn, mà hắn nghiễm nhiên đem lời cảnh cáo của Triệu Phong chỉ là gió thoảng. Nghiêm Dịch cố chấp đi về phía trước, trên mặt một lần nữa nở nụ cười thâm thúy.

Hắn ta không hề để ý đến sự sống chết của tôi!!!

“Đừng tới đây…!”

“Tao giết cô ta… Giết cô ta!”

Tiếng rít gào bên tai tôi vang vọng. Tôi nghiêng mắt nhìn Nghiêm Dịch. Không thể tin được, hắn ta vẫn như mắt điếc tai ngơ.

“Giết cô ta đi!” Rốt cuộc, khi chỉ còn cách chúng tôi trong gang tấc, Nghiêm Dịch dừng lại. Lúc hắn ta nói ra bốn chữ ấy, tôi thậm chí còn nhìn thấy khóe môi hắn chậm rãi nhếch lên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, đôi ngươi thâm thúy đầy ý vị của hắn chiếu thẳng vào tôi, tôi trừng lớn mắt.

“Anh!”

“Động thủ đi… Triệu Phong.. Khiến cho cô ta chết cùng với người nhà của mày đi… Cùng chị gái mày, cùng với cha mẹ mày..” Trước mắt tôi, khóe môi xinh đẹp của Nghiêm Dịch không ngừng mấp máy, khẩu hình tuyệt đẹp, âm điệu mê người. Nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn trong lời nói “Còn có… Người con gái mày âu yếm…”

“Anh…!”

“A…!” Bên tai tôi bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu gào điên cuồng.

“Mau ra tay đi!!!!!!”

“A!!! Không…!” Âm thanh quỷ dị kia như lời nguyền quẩn quanh bên tai tôi. Cảm giác thân thể bị kiềm chế bỗng nhiên biến mất, giây tiếp theo, tôi đã nằm trong vòng tay Nghiêm Diệu. Tôi cảm giác được thân mình Nghiêm Diệu khẽ run run, cánh tay gắt gao ôm tôi. Đối diện chúng tôi, một đám người tiến lên, đem Triệu Phong bị Nghiêm Dịch chế trụ kìm chặt xuống mặt đất.

Tôi ở trong lòng Nghiêm Diệu vội vã thở dốc. Trong một cái nháy mắt, mọi việc đã thay đổi nhanh như vậy.

Tôi đã đứng ở giữa ranh giới sống chết.

Thậm chí lúc đó Nghiêm Dịch có thể đứng trước sự sống chết của tôi, hắn ta cười, hắn ta thong dong, hắn ta đờ đẫn, hắn ta tuyệt tình…

Hắn ta còn có một chút thờ ơ trước mạng sống của một con người.

Dưới đất, khuôn mặt Triệu Phong trở nên giống màu đất từ lúc nào. Hai người ghì chặt anh ta, bắt anh ta quỳ rạp, mặt áp xuống đất, cánh tay bị bọn họ dẫm nát nghiêm trọng với những đôi giày da khủng bố, anh ta vẫn cỗ vũng vẫy. Anh ta không ngừng kêu gào, không ngừng điên cuồng…

Một đôi mắt màu đỏ gắt gao trừng mắt nhìn về phía tôi và Nghiêm Diệu, hắn mở to mắt “Nghiêm Diệu… Nghiêm Diệu… Đem Tâm Nghiên trả lại cho tao, trả lại cho tao…”

“Trả lại cho tao, trả lại cho tao…”

“Chúng mày sẽ không được chết tử tế, không được chết tử tế!!!!”

“A…A…”

Đôi ngươi của anh ta khi thì lặng yên trong suốt, khi thì hoảng hốt, lại không ngừng mở miệng kêu gao. Như là đã biến thành một phản xạ vô điều kiện, khiến tôi cảm thấy như mình đang bị đứt từng khúc ruột.

Nghiêm Diệu ôm lấy thân thể vẫn còn cứng đờ của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn.

Hắn ôm lấy tôi xoay người rời khỏi ngõ nhỏ.

“Đem bàn tay Triệu Phong vừa cầm dao, từng dao từng dao chặt đứt cho tôi!” Lúc này, âm thanh tàn nhẫn vô tình từ sau lưng chúng tôi truyền đến, tôi giật mình, dừng bước, định xoay người lại, đầu vai đã bị Nghiêm Diệu giữ chặt. Hắn không không nói lời nào, chỉ nhìn về phía tôi lắc đầu, cánh tay vẫn ôm tôi đi về phía trước, tôi kháng cự, nhưng đã nghe thấy âm thanh thê thảm vang lên ở phía sau, tiếng kêu gào của Triệu Phong, giống như hét thẳng vào tai tôi vậy.

“A….”

Bỗng nhiên, tôi không còn dũng khí xoay người. Nhắm mắt lại. Yếu đuối dựa vào Nghiêm Diệu rời khỏi ngõ nhỏ, rời khỏi nơi đáng sợ này, trên đường về, tiếng kêu thê lương của Triệu Phong không ngừng lọt vào tai chúng tôi, cho đến chúng tôi vào khách sạn.

Tôi gần như điên rồi, cảm giác được chính bản thân thừa nhận năng lực có hạn, chỉ có thể đứng nhìn.

“Các anh sao có thể làm như vậy, lạm dụng hình phạt riêng như vậy?!!” Trở lại phòng, tôi phẫn nộ nhìn về phía Nghiêm Diệu rít gào, giải quyết chuyện của Triệu Phong thực quá tàn nhẫn, thậm chí, một thân anh ta thương tích đầy mình cũng là do Nghiêm Dịch.

“Là hắn ta tự mình tìm đường chết, hắn dám dùng em làm con tin!” Sắc mặt Nghiêm Diệu trầm xuống, đôi ngươi hắn nhớ lại chuyện vừa rồi khẽ run lên. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy được hắn nghiến răng nghiến lợi, bàn tay hắn nắm thật chặt, trên mặt thoáng hiện lên nét âm ngoan.

Lòng tôi vừa co rút, lại phát hiện Nghiêm Diệu thật xa lạ, tôi không thể không thừa nhận, từ khi đến Thị, tất cả mọi việc đều vượt quá sức tưởng tượng của tôi, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập mùi nguy hiểm. Đặc biệt là Nghiêm Diệu, từng lớp vỏ ngụy trang của hắn đã có kẽ hở, dần dần tách ra, từng lớp, từng lớp một.

Tôi thậm chí nghĩ tới, khi biết được chân tướng, làm sao tôi có đủ dũng khí đối mặt.

“Dù Triệu Phong có sai, nhưng nên để pháp luật xử lý hắn!” Pháp luật sẽ đưa ra hình phạt công bằng.

Tôi không buông tha Nghiêm Diệu tiếp tục phản bác, sắc mặt tôi càng trầm xuống.

“Tóm lại, tất cả là tự hắn chuốc lấy!” Thất sắc mặt khó coi của tôi, Nghiêm Diệu cố gắng dừng cuộc tranh cãi vô vị ở đây.

Nhưng lời nói của hắn lại làm cho trái tim tôi cảm thấy băng giá.

Tôi đẩy hắn ra, không muốn hắn tới gần.

“Nghiêm Diệu… Anh làm em thấy sợ!” Hắn, cùn với Nghiêm Dịch mang tính mạng của tôi ra bức điên Triệu Phong. Hai anh em họ, đều làm cho người khác sợ hãi.

“Em… Nói cái gì?” Nghiêm Diệu đứng trước mặt tôi, thân thể đột nhiên đứng thẳng, hai tròng mắt đầy hàn ý lạnh lẽo “Em nói lại một lần nữa xem!”

Tay hắn nắm chặt đầu vai tôi. Bức tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt hắn lúc này thật khiến người ta tim đập chân run.

“Lộ Tịch Ngôn… Về sau, đừng để anh nghe lại câu nói này!” Hắn thong thả nói, gằn từng tiếng, rõ ràng, rất có lực, không cho tôi chút phản kháng nào.

Tôi nhìn được trong mắt Nghiêm Diệu là cảnh cáo. Trái tim tôi như bị dìm trong nước lạnh, từ trong ra ngoài đều thấm lạnh.

Lạnh đến nỗi toàn thân tôi phát run.

Không thể tin được, vừa rồi, trong nháy mắt Nghiêm Diệu dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn tôi, chỉ một cái liếc mắt của hắn, trái tim trong lồng ngực đã cảm thấy đau đớn, dần dần lan ra khắp cơ thể…

Từ đó trở đi, tôi ở cùng Nghiêm Diệu vẫn cảm thấy sợ hãi, Nghiêm Dịch không xuất hiện nữa, hai ngày sau, hướng dẫn viên du lịch xử lý trong việc gia đình, lại tiếp tục kế hoạch dẫn chúng tôi đi tham quan. Tôi cảm giác rõ ràng khoảng cách giữa tôi và Nghiêm Diệu lúc đó, cho dù chúng tôi đứng cùng một chỗ, cùng nhau ăn cơm, nhưng không có nói gì với nhau, trong toàn bộ hành trình, Nghiêm Diệu chỉ mang bộ mặt lạnh lùng khó hiểu, tôi tinh tường thấy được hướng dẫn viên du lịch xấu hổ nhìn tôi, tôi lại làm như không thấy.

Tôi biết không nên lún sâu, lại cố chấp muốn giải quyết vấn đề, trong đầu tôi đã lần lượt hiện ra bộ dạng của Nghiêm Diệu lúc đó, hắn sẽ giống như lúc chúng tôi tranh cãi về Triệu Phong, cứ như vậy dùng ánh mắt xa cách chăm chú nhìn tôi, có thể uy hiếp tôi, hắn đối mặt với chuyện bị tôi lừa dối… Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện đo, trong lòng tôi liền dâng lên cảm giác đau đớn, tôi chán ghét loại cảm giác này, chán ghét loại cảm giác áy náy và vướng bận này.

Tôi theo bản năng muốn ngừng lại, nhưng càng lún sâu vào

Đây không phải chuyện tôi nên làm, không thể như vậy.

Tôi không thể…

Không thể yêu thương hắn!

Yêu sao?! Tôi bị hư não rồi hay sao chứ.

Trong lúc miên man suy nghĩ, ý tưởng đó chợt lóe lên. Như thế nào có thể, sẽ không như vậy, tôi không thể yêu hắn.

Tôi nên biết rằng, nên biết rằng….

Run run.

Chúng tôi theo hướng dẫn viên du lịch đi dạo, nhìn khung cảnh thực không có gì ấn tượng, đi dạo chỉ làm cho mắt cá chân tôi đau mà thôi, tôi nhíu mày, lê bước chân mệt mỏi, hướng dẫn viên du lịch này thực ra rất thông minh, đưa chúng tôi đi dạo đã mệt, liền đưa chúng tôi đến một quán trà ven đường nghỉ ngơi, nhìn những người qua lại trên đường, những đôi tình nhân thân mật, cùng với những đoàn du khách…

Bỗng nhiên, trước mắt tôi hiện lên một dáng người quen thuộc, tôi ngồi thẳng người lên, nhìn Nghiêm Diệu ngồi đối diện và hướng dẫn viên du lịch, nói “Em… Đi toilet một chút!”

Hướng dẫn viên du lịch đưa tay chỉ cho tôi “Là phía kia!”

Tôi gật gật đầu, lén liếc mắt nhìn Nghiêm Diệu một chút, hắn bình thản uống trà, cũng không nói câu nào. Tôi vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bước về phía trước.

Tôi cố gắng kiềm chế bối rối trong lòng, ra vẻ bình tĩnh theo đuôi Tả Lăng, đi qua một ngõ nhỏ hẻo lánh. Nhìn xung quanh, xác định không có người, chúng tôi mới dừng bước.

“Nha đầu, gần đây cảnh sát biên phòng có tin tức rằng gần đây Nghiêm Dịch bắt đầu có dấu hiệu hoạt động trở lại, tay chân của hắn là Trát Nhân đã xuất hiện ở biên giới. bọn anh ở bên này đã bắt đầu hành động, cho nên em phải chú ý hành động của hắn ta… Cơ hội đã tới rồi!” Tả Lăng nói xong lời cuối cùng, tôi đã không còn kiềm chế được nữa, lòng xao động, cơ hội đã tới sao?

Cơ hội!

“Nhưng… Bây giờ em vẫn chưa thể tiếp cận Nghiêm Dịch!” Ánh mắt tôi tối sầm lại, thậm chí tôi và Nghiêm Diệu đang có khoảng cách như vậy, nhưng tôi cũng không thể bỏ qua, không thể bỏ qua cơ hội này, tôi lo âu nắm chặt tay… “Ba của em…” Nếu bọn họ đã bắt đầu hành động, ba tôi không phải cũng sẽ tham gia hay sao… Nếu vậy nhất định ba tôi sẽ biết tôi đang cố gắng tiếp cận Nghiêm Dịch. Tuyệt đối không thể là bây giờ, bây giờ, tôi chưa thu được kết quả nào, ngoại trừ việc bị lún sâu vào trong đó, ngoại trừ bị Nghiêm Dịch nghi ngờ, một chút manh mối tôi cũng chưa tìm được.

“Yên tâm, bởi vì đội trưởng thân phận đặc thù, cục trưởng không cho ông ấy tham dự trong lần điều tra này, nhưng mà… Ông ấy biết chuyện này chỉ là sớm hay muộn mà thôi!” Tả Lăng ánh mắt lóe sáng, tôi biết, sau khi Tịch Duy gặp chuyện không may, ba tôi có những hành động theo xu hướng tiêu cực, ông ấy mất đi nét bình tĩnh đáng tự hào trước đây, nhưng thật ra đối mặt với hung thủ sát hại con trai mình, ai có thể bình tĩnh chứ?

Tôi âm thầm thở nhẹ ra, nhíu mày.

“Nha đầu, bằng mọi giá em phải thật cẩn thận, Nghiêm Dịch rất giảo hoạt, bên anh không thể đưa hắn ta về quy án thì không nói, nhưng từ trước tới nay không thể tìm được chút ít chứng cứ nào, nên không thể loại trừ khả năng hắn ta sắp xếp nội gián!”

Tôi kinh ngạc cùng sợ hãi, không tưởng tượng được thế lực của Nghiêm Dịch đã đến mức có thể đặt được nội gián bên trong ngành cảnh sát, trong đầu lướt qua hình ảnh hắn ta dùng loại hình dã man như vậy đối với Triệu Phong, thân mình không nhịn được sợ hãi.

Tả Lăng nhìn sắc mặt tôi biến đổi, anh ấy do dự nhìn ngẩng đầu “Nếu không… Em nên rời đi… anh sắp xếp cho em tránh xa bọn họ!”

“Không! Em se không lùi bước, anh Tả Lăng, em sẽ nghĩ cách, một khi có phát hiện nào sẽ lập tức liên lạc với anh!” Tôi nhất định nghĩ ra biện pháp, nhất định là như vậy!

Tả Lăng nhìn tôi, có chút đăm chiêu mấp máy môi, rồi lại thở dài.

Lúc này, di động tôi bỗng vang lên. Tôi vừa đưa lên bên tai đã có tiếng nói “Em ở đâu?” Lòng tôi hoảng hốt, tôi có thể cảm giác được, âm thanh đó không phải phát ra từ di động, mà là từ bên ngoài, tôi thậm chí nghe được tiếng bước bộ trong ngõ nhỏ. Là Nghiêm Diệu!

Tôi sợ tới mức mặt biến sắc, Tả Lăng dùng ánh mắt bảo tôi đừng sợ, nhìn xung quanh, không còn thời gian để vượt tường nữa, đành nhanh chóng chốn sau một đống rác, dùng chiếc ba lô rách nát che mình. Nhưng chỉ cần hơi hơi đến gần, sẽ dễ dàng phát hiện ra sự hiện diện của anh ấy.

Tả Lăng vừa kịp chốn, Nghiêm Diệu liền xuất hiện trong tầm mắt tôi. Tôi tắt di động, yên lặng nhìn hắn.

Nghiêm Diệu bước đến gần tôi, tôi không thể kiềm chế được tiếng hít thở cuồng loạn của mình. Lúc này, nước mắt tôi bắt đầu tuôn trào. Tôi nhào vào trong lòng Nghiêm Diệu. Gắt gao ôm lấy hắn, nghẹn ngào nói “Tại sao anh lại đối với em như vậy?”

Nghiêm Diệu cũng gắt gao ôm tôi.

“Đừng tức giận!” Trong giọng nói có một chút ấm áp, không hề giống cái giọng lạnh lẽo nhiều ngày nay của hắn.

“Đương nhiên em phải tức giận, anh đối với em lạnh lùng như vậy, em không thể không tủi thân mà khóc một mình, em muốn đánh chết anh!” Tôi khẽ cắn môi, bàn tay bên hông Nghiêm Diệu cố ý siết chặt, tôi nghe được trên đỉnh đầu vang lên tiếng rên nhẹ, lại mang theo một chút sung sướng.

“Được, anh ngoan ngoãn cho em đánh chết!” Nghiêm Diệu nhẹ nhàng lùi lại một chút, khẽ nhéo chóp mũi tôi, cười nói “Em đứng đây khóc như vậy, thật xấu hổ!”

Hắn bỗng nhiên dùng động tác vô cùng thân thiết như vậy làm tôi sửng sốt, tôi rất ít khi làm nũng với hắn, chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ có phản ứng như vậy, khi đầu ngón tay hắn chạm vào chóp mũi tôi, ngoài cảm giác tê dại, trong lòng tôi còn như có dòng nước ấm chảy qua.

Trước mặt tôi, Nghiêm Diệu nhìn tôi với ánh mặt tràn đầy nhu tình khiến cho tôi thật đau lòng, tôi lại ôm hắn chặt hơn, như đang quyến luyến cái ôm ấm áp của hắn, lại có thể che giấu được dòng nước mắt không ngừng trào ra. Tôi đã khóc…

Thật sự rất muốn khóc.

Đau lòng.

Nghiêm Diệu đối với tôi sủng nịnh như vậy làm tôi thực sự đau lòng…

“Tịch Ngôn…”

“Tịch Ngôn… Chúng ta về nhà anh đi!”

Đây là ông trời chiếu cố tôi sao? Tôi nghĩ đến nát óc cũng không ra cách giải quyết vấn đề này, vậy mà Nghiêm Diệu tự mình nói với tôi. Thật quá dễ dàng.

Nhà hắn, chắc là Nghiêm gia, tôi dám nói, đây là biệt thự đẹp đẽ xa hoa nhất tôi từng thấy. Đó là khi tôi lần đầu tiên thấy từ bên ngoài đã nhận xét như vậy. Đi vào bên trong, tôi đã không thể không ngạc nhiên bởi sự hoa lệ cùng xa xỉ ấy.

Đèn trong đại sảnh sáng trưng, đèn trần lưu ly ở đây dĩ nhiên giống hệt loại ở khách sạn.

Tôi ngạc nhiên, không ngừng than.

Bên người, Nghiêm Diệu lôi kéo tay tôi, dẫn tôi đi vào đại sảnh, ánh sáng chói mắt trên đầu làm tôi không chịu được nhíu mắt lại.

Trước mặt chúng tôi, Nghiêm Diệu thản nhiên ngồi trên sô pha, chính là tên ác ma này. Bên cạnh hắn ta còn có một mỹ nữ uyển chuyển.

Bạn gái Nghiêm Dịch?!

Lí Thấm cười với tôi rất thân mật, chủ động bảo hạ nhân đem hành lý của chúng tôi lên lầu, rất nhanh đi pha trà, Nghiêm Diệu vẫn lãnh đạm với cô ấy như trước, từ đầu tới cuối chưa hỏi qua cô ấy một câu, cho dù ở trước mặt Nghiêm Dịch, cho dù cô gái này đối xử với chúng tôi rất nhiệt tình.

Tôi đã sớm đứng ngồi không yên, Nghiêm Dịch luôn có thể dễ dàng khiến cho tôi muốn kết thúc câu chuyện nhanh chóng, mỗi lần ở chung với hắn đều làm cho tôi bối rối và sợ hãi một cách khó hiểu.

Tôi lảng tránh ánh mắt hắn, đó là ánh mắt có thể giết người.

May sao, chúng tôi chỉ nói chuyện đơn giản, sau đó tôi cùng Nghiêm Diệu liền lấy cớ mệt mỏi lên lầu. Ở khúc rẽ, tôi nhìn thấy Lí Thấm nhìn chúng tôi rất lâu.

Đến phòng của Nghiêm Diệu, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, không biết có phải do chuyện của Triệu Phong không, gần đây tôi thường thấy bất an, tràn đầy trong lòng tôi, nỗi bất an ấy cứ dần dần lớn lên. Rõ ràng biết sự tình ở đây rất kỳ quái, tôi lại không thể lựa chon quay đầu. Tôi thậm chí biết mình đang từng bước từng bước đi vào cạm bẫy không thấy lối ra.

Trước mặt là một cạm bẫy thật lớn, nhưng lại dụ hoặc đến trí mạng.

Nhưng, tính sao cũng vậy, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Nếu là cạm bẫy, Nghiêm Dịch nhất định sẽ thả con mồi ra, chỉ cần có một cơ hội nhỏ nhoi, tôi đều phải thử.

Tôi nhìn xung quanh. Không ngoài dự đoán của tôi, phòng Nghiêm Diệu giống với phòng trọ của hắn, đơn giản, lạnh lẽo, cách trang trí sắc lạnh, ngoài giường, tủ quần áo, một bộ sô pha, bàn trà, thì không có gì khác. Có một điểm duy nhất không giống, bên cạnh phòng ngủ là một đường dài, đã đươc sửa lại, cuối đường là một cái bàn học, hai bên là giá sách được thiết kế âm tường, phía trước là một cửa sổ sát đất rất lớn, từ trong có thể nhìn thấy cảnh trí bên ngoài không sót một chi tiết nhỏ.

Lúc này Nghiêm Diệu ôn nhu ôm tôi từ phía sau, cánh môi ở bên tai tôi lưu luyến, tôi cảm giác được hơi thở ngày càng cuồng loạn của hắn, tôi biết đó là biểu tình cho chuyện gì, thân mình run nhè nhẹ quay lại đối mặt hắn, nhìn ngọn lửa quen thuộc lóe lên trong mắt hắn.

Tôi ngẩng đầu lên, trúc trắc đáp lại nụ hôn của hắn, hô hấp Nghiêm Diệu cứng lại, hai tay nâng người tôi lên, nặng nề đem tôi đến bàn học, ngón tay tách lớp áo ngoài vào nội y, thuần thục tìm đến nơi mềm mại của tôi, đầu ngón tay hắn khẽ động, lòng bàn tay đã chiếm trọn nơi mềm mại của tôi, khẽ xoa nắn.

Tôi khinh ngâm một tiếng, cổ vũ động tác của hắn, Nghiêm Diệu một bên hôn tôi thật sâu, một bên vội vàng cởi xuống quần áo.Tôi cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của hắn, tiếng tim đập cuồng loạn cùng sự nhiệt tình của hắn. Cho nên tôi cũng nhiệt tình đáp lại.

“Nghiêm Diệu…!” Tôi ôm sát cổ hắn, đầu bất lực vùi vào ngực hắn, tôi không kiềm chế được yếu lòng, muốn chạm vào hắn.

Tôi mút vào thịt hắn, thân mình khó nhịn ở trên người hắn mấp máy, nhu cầu với hắn càng nhiều hơn. Từ từ tiếp xúc, đã khiến tôi không còn sự rụt rè. Hai chân tôi quấn quanh vòng eo lớn cua rhắn, cách một lớp quần áo cảm nhận được vật cứng rắn của hắn cực nóng, một chút ma sát bên dưới.

“Tịch Ngôn…!” Thanh âm Nghiêm Diệu khàn khàn, mang theo chút kiềm chế liền trở nên run run, tôi hơi cong khóe miệng, nhíu mi nhìn vẻ thống khổ kiềm chế dục vọng của hắn.

Bỗng nhiên, thân thể của tôi bị xoay chuyển, Nghiêm Diệu lại dựa vào bàn học, nửa người tôi ở trên không, chỉ có mắt cá chân tiếp xúc với mặt bàn, toàn thân tôi bị Nghiêm Diệu dùng tay nâng lên, chỉ cần hắn nhất thời buông tay, tôi sẽ ngã trên mặt đất. Tôi rốt cuộc không kiềm chế được sợ hãi, gắt gao ôm sát cần cổ Nghiêm Diệu, sợ hắn buống tay. Tôi cũng không muốn thân thể của sàn nhà tiếp xúc thân mật.

“Ngốc nghếch… Anh như thế nào có thể buông tay?!” Trước mặt tôi, Nghiêm Diệu liếc mắt đã có thể nhìn thấu được ý nghĩ của tôi, cùng lúc đó, hung hăng đi vào cơ thể tôi, chúng tôi cùng nhau hô hấp một cách nặng nề, làm cho tôi cảm thấy ấm áp. Thân mình tôi bắt đầu lên xuống theo nhịp độ của hắn, chớp lên, tiếng thắt lưng va vào mặt bàn, phát ra tiếng va chạm thanh thúy cùng với tiếng than nhẹ của tôi.

Động tác của Nghiêm Diệu càng lúc càng nhanh, tôi có chút không chịu nổi. Hắn bỏ kẹp tóc của tôi ra, làm cho tóc tôi buông xuống rối tung, đổ lên vai tôi, theo động tác mãnh liệt của hắn, lắc lư không ngừng, tôi lại bắt đầu chậm rãi phát ra âm thanh nức nở, đầu tiên là cúi đầu nỉ non, dần dần không thể ức chế được nữa kêu to, cuối cùng, đầu tôi ngả ra phía sau, sự va chạm mạnh mẽ dưới thân làm tôi cảm giác như bị đánh đến tận lục phủ ngũ tạng, tôi không thể nhắm mắt, càng luật động càng khiến cho tôi tỉnh táo lạ thường.

Hai chân tôi bắt đầu trượt xuống, cánh tay quá mọi dần dần không thể duy trì ôm cổ hắn được nữa, Nghiêm Diệu thay đổi tư thế, làm cho cơ thể tôi kề sát vào tấm kính cửa sổ lạnh lẽo. Động tác dưới thân càng ngày càng mãnh liệt.

Trên người tôi như có băng hòa vào lửa tạo nên khoái cảm cực điểm, tôi nghe được tiếng nức nở không ngừng của mình, tôi quay đầu, hiện lên trong tầm mắt tôi, phong cảnh xa xa hiện lên rất rõ ràng.

Đó là một mảnh rừng rậm xanh um tùm. Uốn lượn, tạo ra một vách đá dài hẹp.

Đó là vách núi đen, trong trẻo mà lạnh lùng đứng sừng sững trước gió.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.