Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Chương 9: Chương 9: Thế giới bí mật




Biết không? Em rất may mắn đấy, Nghiêm Diệu đối với những thứ nó yêu thích luôn đặc biệt chấp nhất...

Đặc biệt chấp nhất ư?

Tôi bừng tỉnh, trước mặt là một mảng tối đen, tôi nghe thấy tiếng thở dồn dập của mình trong bóng đêm. Ngực tôi phập phồng kịch liệt. Thật lâu sau, tôi mới áp chế được cảm giác kinh hoàng trong lòng.Tôi muốn cựa mình một chút, nhưng cánh tay Nghiêm Diệu đang ôm tôi, khiến tôi không thể cựa quậy được.

Tôi nhắm mắt rồi lại mở ra, hít một hơi thật sâu, trên mặt cảm nhận được cái vuốt ve ấm áp, Nghiêm Diệu hôn nhẹ lên tai tôi, khẽ nói “Em tỉnh rồi?”

Tôi quay đầu, vẫn là đôi mắt đen như mực ấy, lóe lên một chút ánh sáng chói mắt. Hắn không ngủ sao? Hắn vẫn chưa ngủ, cứ như vậy nhìn tôi ư?

Mặc kệ có như thế nào chăng nữa, những hành động của hắn đều làm tôi cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Tôi bất an nhích người ra ngoài, cánh tay Nghiêm Diệu lại thu về, đem tôi dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn.

Hắn còn nói “Mơ thấy ác mộng sao?”

Tôi ngẩng đầu, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt Nghiêm Diệu. Tôi đành theo lời nói mà phán đoán cảm xúc của hắn. Tôi cảm nhận rằng, càng ngày tôi càng không thể hiểu được Nghiêm Diệu. Hắn ngụy trang quá mức tinh tế, làm cho tôi hoàn toàn không thể biết được điều gì.

“Em không nhớ rõ nữa!” Tôi nhẹ nhàng đáp lại hắn.

Bàn tay to lớn của Nghiêm Diệu khẽ vuốt qua trán tôi, từ từ đi xuống, nắm lấy bàn tay tôi. Ngón trỏ lại di di theo đường chỉ tay của tôi. Tôi cũng bắt trước hắn, nâng ngón tay khẽ vuốt ve lòng bàn tay rộng lớn kia, lại cảm nhận được sự mâu thuẫn trong lòng càng ngày càng lớn. Tôi chợt nhớ đến cảm giác đau trên ngực ban nãy.

“Nghiêm Diệu, tay anh cứng rắn như vậy!”

“Ừm!” Nghiêm Diệu bình tĩnh trả lời tôi, cũng không buông tay tôi ra mà quay người ôm tôi từ sau lưng.

“Em… có chút khó thở!” Tôi cố tình buông bàn tay hắn ra, muốn tạo một khoảng cách giữa hai chúng tôi. Nghiêm Diệu lại tăng thêm lực đạo, hắn vùi đầu vào cần cổ tôi. Tôi thật không ngờ hắn cũng có loại động tác này.

Tôi mặc hắn kéo lại gần, vừa định mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy giọng nói nặng nề truyền xuống đỉnh đầu “Tịch Ngôn… Hứa với anh, không rời xa anh!”

“Vĩnh viễn không rời xa anh!”

Tôi dừng hô hấp. Ánh mắt ảm đạm cụp xuống, trầm mặc một hồi lâu.

“Tịch Ngôn…!”

Đúng lúc này, một tia chớp xẹt ngang qua cửa sổ. Ánh sáng mơ hồ chiếu vào trong phòng ngủ. Tôi nhìn khuôn mặt hoàn mỹ trước mắt mình, đôi con ngươi đen như mực, lại ánh lên một tia sáng nhỏ nhoi, rất rạng rỡ. Đôi mắt Nghiêm Diệu nhìn thẳng vào tôi, vẻ rối rắm trong đó khiến tim tôi lại đập nhanh.

Tôi nhíu mi.

“Tịch Ngôn…!”

Cuối cùng, tôi nghe thất tiếng nói của chính mình vang lên “Không rời xa, vĩnh viễn cũng không rời xa anh!”

Nghiêm Diệu mỉm cười trước mắt tôi.

Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy hắn cười một cách mãn nguyện như vậy.

Nụ cười của hắn thực sự rất đẹp, độ cong hoàn mỹ, lại hư ảo đến mê người. Nhưng cũng mang một vẻ yêu dã khác lạ.

Cùng lúc đó, ngón tay tôi tự đâm thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng không hề có cảm giác đau một chút nào, chỉ cảm thấy như chết lặng đi mà thôi….!

Không có cảm giác!!

Sau đó, ngày ngày tôi chờ đợi cho thời gian trôi qua, tôi biết, lần này đi Thị, có chuyện nhất định phải tìm ra. Vì thế một lần sau bữa ăn tối, tôi hẹn gặp Tả Lăng.

“Hai người… Đã chia tay!” Tả Lăng vừa thấy tôi đã vội vã hỏi, ngữ khí mười phần đều là giọng khẳng định. Đúng vậy, làm gì có ai biết hết sự thật, còn trở thành bạn gái của người liên quan đến cái chết của anh trai mình chứ.

Tôi chần chừ rồi lắc đầu, sắc mặt Tả Lăng lập tức trầm xuống.

“Nha đầu, em điên rồi sao? Rõ ràng em đã biết hết…”

“Anh Tả Lăng!” Tôi cắt ngang lời nói của anh ấy, cắn nhanh môi dưới nói “Anh trai em xương cốt cũng không tìm thấy… Một mạng đổi lấy chỉ là một chiếc huân chương anh hùng hi sinh vì nhiệm vụ, chuyện này có công bằng không?” Lộ Tịch Duy xuất sắc như thế, nổi bật như thế, nhất định không thể để cái chết của anh ấy không rõ ràng như vậy, chỉ dùng một chiếc huân chương để mong che dấu hết tất cả hay sao!

Trước mặt tôi, Tả Lăng dừng lại động tác, nhíu mi nhìn về phía tôi, mất nửa ngày, siết chặt cánh tay, bất khả tư nghị nhìn tôi nói “Em đã biết… Từ đầu tới cuối em đã biết hết tất cả… Như vậy em… Em có biết có bao nhiêu nguy hiểm không? Em tại sao lại ngu xuẩn như vậy, nha đầu nhà em…”

“Anh phải nói với ba em!”

“Tả Lăng, anh không được nói, em gặp anh lần này chỉ muốn hỏi, anh đồng ý giúp em được không?” Tôi cầu xin nhìn về phía anh ấy.

“Không. Không được, em không thể lại đi vào thế giới ấy!” Tả Lăng ngây dại một lúc, lắc đầu nói tiếp “Anh trai em đã phải mất đi tính mạng, đội trưởng thì vẫn ngày đêm theo đuổi Độc Phiến, không được. Tuyệt đối không thể được!”

“Nhưng anh có thể hiểu được sao? Mất đi người thân của chính mình, cha em liều mạng muốn chuộc lỗi, mẹ em gần như phát điên, em sao có thể đứng ngoài nhìn chứ? Đó là loại áy náy cùng đau lòn đan vào nhau, cảm giác ấy thực sự rất khó chịu.

Tả Lăng nhìn nước mắt đang trào ra của tôi, đang muốn phản bác lại nuốt xuống, cúi đầu không nói gì.

“Có lẽ phương pháp của em có chút ngây thơ, không chịu được đả kích, nhưng mà, chúng ta muốn tiếp cận được bọn họ, điều này mọi người có cố gắng bao nhiêu cũng không thể, nhưng em thì có thể, không những vậy, không lâu nữa em còn có thể đi Thị… Anh Tả Lăng, anh trai em không phải nằm vùng ở Thị hay sao? Lần này, em sẽ thay thế vị trí của Tịch Duy, tiếp tục công việc của anh ấy, em biết, sau này mọi người sẽ phải mất đi nhiều tính mạng nữa, thậm chí không chỉ có anh trai em phải hi sinh, anh cam tâm để mọi chuyện như vậy hay sao?”

Tả Lăng càng thêm trầm mặc, bàn tay càng nắm chặt hơn.

“Nhưng mà… Nha đầu!”

“Anh Tả Lăng” Tôi biết anh ấy đã bắt đầu lung lay.

Tôi chua sót cười, chậm rãi nói “Huống hồ, em đã không còn đường lùi!” Một khi bị tên ác ma kia phát hiện, hắn ta nhất định sẽ giết tôi. Bởi vậy, hoặc là hắn ta, hoặc là tôi, chỉ cần hai chúng tôi đều sống trên cõi đời này, thì sẽ tiếp tục dây dưa với nhau cả đời, cho đến tận lúc chết.

Nhưng người nắm việc này, không phải tôi mà là “Vận mệnh”. Chúng tôi giống như con quay, càng không ngừng xoay tròn, càng không ngừng nhảy bắn thì càng không thoát được khỏi cái quỹ đạo vốn có ấy, đó chính là quy luật.

Mỗi bước đi của tôi như sa vào đầm lầy, càng giãy dụa lại càng lún sâu xuống, không thể làm theo ý mình được, chỉ có thể đứng nhìn cái thứ gọi là “Vận mệnh” kia tuyên án.

Cho dù phía trước là con đường chết chóc, một khi tôi đã đặt bước chân đầu tiên, sẽ không thể lùi bước.

“Nha đầu….”

“Nha đầu…. Em sẽ rất bất ngờ, thế giới kia không phải như em tưởng tượng đâu!”

Tả Lăng nặng nề thở dài, ánh mắt khó hiểu nhìn tôi. Đó là anh mắt bất đắc dĩ, tôi biết tôi đã thắng, anh ấy đã chịu thỏa hiệp.

Nghiêm Diệu cũng từng nói, đó là một nơi tôi vĩnh viễn không nên đặt chân đến.

Nhưng các người có thể hiểu được không?

Đối với tôi, còn thế giới nào tàn nhẫn bằng thế giới không có Lộ Tịch Duy?

Không có Lộ Tịch Duy, thế giới nào chẳng giống nhau. Địa ngục hay thiên đường cũng vậy!

Thị là thành phố nằm ở biên giới nước tôi, vẫn có biệt danh “Xứ hoa”. Ở nơi đó quanh năm bốn mùa đều có hoa hải đường nở, còn nhiều loại hoa tỏa hương đầy đường. Ngẫu nhiên có thể gặp được những người mang hoa tươi đi bán, ở ngã tư, ở các cửa hàng, giống như con người ta đang đặt chân vào thiên đường hư ảo.

Thực không thể tưởng tượng được, nơi đây là nơi tội ác diễn ra thường xuyên.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, thành phố tên Thị này, còn một thứ khác làm cho nó nổi tiếng, là nơi buôn bán ma túy.

Bởi vì vị trí địa lý đặc thù, Thị trở thành nơi vận chuyển trung gian tốt nhất của tập đoàn buôn ma túy, đặc biệt bọn chúng luôn luôn biến hóa, không có một sơ hở nào, điều này càng khiến cho Thị trở nên nổi tiếng.

Thuốc làm giảm đau – hay cây thuốc phiện yêu dã đúng là làm cho con người giảm bớt nỗi đau da thịt, nhưng cũng chính là con mồi đưa con người ta đến gần với địa ngục.

Đó cũng chính là, khúc dạo đầu cho bài ca hủy diệt.

Tôi chưa từng đến Thị, mặc dù ba tôi công tác ở đây hơn mười năm, chúng tôi cũng chưa được đến lần nào, mỗi lần ba tôi trở về chúng tôi đều đắm chìm trong cảm giác hội ngộ, nhưng lại không thấy ông nói gì về chuyện ở nơi làm việc, ba tôi luôn che dấu rất tốt, ông ấy luôn kịch liệt ngăn cách chúng tôi khỏi nguy hiểm ở thế giới bên ngoài. Ông lại không hề biết rằng, càng muốn tránh, thì càng dễ bị liên lụy.

Tôi yên lặng nhìn ô tô đi trên phố to ngõ nhỏ, tự nhủ với bản thân “Lộ Tịch Duy, không lâu nữa đâu, anh có thể ra đi một cách thanh thản, lúc ấy trong không khí sẽ tràn ngập mùi hoa.”

Em đã đến đây rồi, Tịch Duy.

Anh có nhìn thấy không?

Nhìn thấy không?

“Tiểu thiếu gia, chúng ta về biệt thự sao?” Lái xe nhìn Nghiêm Diệu qua tấm kính, thuận tiện liếc mắt nhìn tôi một cái.

Nghiêm Diệu trầm mặc một hôig nói “Không, đến Khải Duyệt!” Sau đó nhìn về phía tôi “Chúng ta ở khách sạn, biệt thự hơi xa một chút, không tiện đi lắm!”Tôi gật đầu, tôi đương nhiên nhận thấy cách nói chuyện là lùng của Nghiêm Diệu, hắn nói như vậy, nhất định rất băn khoăn, tôi bây giờ mới để ý rằng Nghiêm Dịch chưa đến, nơi này ngoại trừ hai chúng tôi ra, không có bất cứ người nào liên quan đến Nghiêm Dịch. Chẳng lẽ thật sự như hắn nói, là để chúng tôi đến đây nghỉ hè thôi sao?

Tôi không cam lòng, dù sao tôi cũng đã chờ ngày này lâu như vậy.

Cảm giác như tôi sắp có lể lột bỏ mặt nạ bí ẩn kia, nhưng không hề có chút động tĩnh. Nghiêm Dịch rất khó nắm bắt, tôi thậm chí còn cảm thấy bản thân mình bị hắn xem như quả bóng đùa ngịch trong lòng bàn tay, hắn cứ thế thỏa thích mà điều khiển tôi, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo ý hắn, kỳ thật, làm sao tôi lại không biết, đây có lẽ chính là một cái bẫy do Nghiêm Dịch kỳ công đặt nên, nhưng so với việc đứng một chỗ nghi ngờ những chuyện mờ ám xảy ra trong thế giới kia, tôi tình nguyện đi vào thế giới đó. Cho dù là thương tích đầy mình tôi cũng chấp nhận.

Cho nên, khi Nghiêm Diệu nói không muốn đưa tôi về biệt thự Nghiêm gia, tôi liền biết được rằng, nơi đó mới chính là nơi tôi nên đi.

Đến khách sạn, chúng tôi đi đến bàn tiếp tân làm thủ tục nhận phòng, tôi và Nghiêm Diệu ngồi ở sô pha trong đại sảnh, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, bốn phía đều được trang hoàng rất hoa lệ, đăch biệt là chiếc đèn trần bằng ngọc lưu ly giữa sảnh càng làm tăng thêm sự hoa lệ nơi đây. Bốn phía đều phát ra ánh sáng, khiến người ta không mở được mắt.

Ngay cả chiếc sô pha mà tôi đang ngồi này, xem ra cũng hàng xa xỉ nhập từ nước ngoài về, cho dù lúc đi vào tôi không để ý biển khách sạn, nhưng có thể đoán được dễ dàng, đây nhất định là khách sạn năm sao. Tôi biết rõ về tài sản của Nghiêm gia, nhưng nhìn cuộc sống xa xỉ của bọn họ thì cũng có thể ước lượng được, nhưng là tất cả dùng máu tươi để gây dựng nên cơ nghiệp như ngày hôm nay, cái mùi vị tanh hôi ấy thật khiến người ta buồn nôn.

Tôi ngẩng mặt lên, vừa lúc nhìn thấy mấy người ở bàn tiếp tân đang cúi đầu làm việc, lại khẽ liếc mắt nhìn tôi, thấy tôi ngẩng mặt lên vội vã nhìn đi hướng khác, không dấu vết lại tiếp tục cúi đầu làm việc. Bên cạnh tôi, Nghiêm Diệu có chút đăm chiêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau khi vê đến Thị, hắn càng trở nên trầm mặc, không nói lời nào, tôi biết, hắn từng trải qua tuổi thơ không tốt đẹp như những người bình thường, nên khi vào nơi này, hắn hiển nhiên không muốn động đến phần ký ức đấy. Tôi chắc chắn nếu không phải tôi nói muốn đến đây, có lẽ hắn cả đời cũng không muốn về lại nơi này.

Vì tôi…

Bởi vì tôi nói tôi muốn đến đây, nên Nghiêm Diệu mới trở lại.

Kỳ thật, tôi không thích Nghiêm Diệu đối với tôi quá mức dung túng như vậy, mỗi khi đưa ra yêu cầu, tôi thậm chí còn mong hắn có một chút cự tuyệt. Hắn cứ dễ dàng đồng ý làm cho lòng tôi càng tăng thêm phần áy náy. Tôi cảm giác sự nhượng bộ của hắn như một đôi tay vô hình đặt trên lồng ngực tôi, càng ngày càng nhanh, càng lúc càng nặng nề, ép cho tôi không thể thở nổi, làm cho con người ta hoảng hốt lo lắng, khiến cho con người ta cảm thấy bất an, ngoài ra còn rất sợ hãi!!!!

“Em trai!” Một giọng nữ mềm mại mang theo cảm xúc ngạc nhiên vang lên trong đại sảnh.

Tôi ngẩng đầu, trước mắt tôi là khuôn mặt xinh đẹp, trong đôi mắt chớp động kia lóe lên tia sáng kỳ dị. Lòng tôi không nhịn được sợ hãi muốn kêu một tiếng. Cảm xúc của cô gái chuyển biến một cách linh động uyển chuyển. Cô ta đứng tại chỗ, qua không gian rộng lớn ở đại sảnh, lẳng lặng nhìn về phía chúng tôi.

Cô ta xưng hô như vậy với Nghiêm Diệu, không lẽ…

Tôi nhìn Nghiêm Diệu, hắn cũng bất ngờ như tôi, ánh mắt có một chút khó hiểu, mày hơi nhíu lại.

“Nghiêm Diệu, em đã trở về?” Cô gái kia có chút kích động, nhưng bởi vì Nghiêm Diệu không hề có một phản ứng nào nên chỉ xấu hổ đứng ở một chỗ.

Tôi đứng lên “Mời ngồi!”

Cô gái cảm kích nhìn về phía tôi một cái, ngồi xuống, này hướng đến Nghiêm Diệu hỏi “Cô gái này là…?”

“Bạn của tôi!” Nghiêm Diệu trả lời bằng giọng lãnh đạm khác thường, thậm chí mắt cũng không nhìn đến cô gái kia, cho dù bình thường Nghiêm Diệu đối với mọi người đều lãnh lùng, cũng hay tỏ ra biểu hiện phiền chán, nhưng khi đối mặt với cô gái này, hắn lại thể hiện biểu tình đối địch một cách rõ ràng. Tôi nhìn thấy nụ cười ôn nhu của cô gái kia, đôi mắt hiện lên vẻ ảm đạm.

Nghiêm Diệu cúi đầu không nhắc lại.

Tôi cảm nhận không khí bắt đầu ngột ngạt, nhưng không tìm được các nào giải tỏa được, may mắn người đàn ông kia rất đúng lúc đi đến phía chúng tôi, cung kinh đem chìa khóa phòng đưa cho Nghiêm Diệu, kính cẩn nói “Tiểu thiếu gia, đã đăng ký xong!”

Nghiêm Diệu gật đầu, kéo tay tôi đứng dậy muốn lên phòng ngay, cô gái kia cũng đứng dậy. Môi mấp máy muốn nói gì đó lại thôi.

Tôi khó xử nhìn cô ta, quay đầu nói “Nghiêm Diệu, cô gái này…”

“Không có gì, hai người cứ lên phòng đi… Không cần để ý đến tôi!”

Nghiêm Diệu lạnh lùng không có trả lời, mặc dùcô gái kia chủ động nói chuyện là vì hắn. Cô ta nắm chặt túi xách, cười tủm tỉm khoát tay, nhưng lúc này ai cũng nhận ra trong mắt cô ta đã ngấn nước mắt, vậy mà trên mặt vẫn có thể nở nụ cười mê người như vậy.

Đây chính là loại bộ dạng khiến người khác không kiềm chế được thương hại, lại thêm vẻ đáng thương.

Tôi có chút tức giận Nghiêm Diệu không phong độ, chần chừ, chưa kịp nói gì đã bị Nghiêm Diệu kéo đi, lúc đầu, cô ta vẫn trưng ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu đứng tại chỗ nhìn chúng tôi rời đi. Sau đó, cô ta lại ảm đạm cụp mắt xuống.

Cô ta rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là bạn gái cũ của Nghiêm Diệu? Nhưng tôi không nhìn thất chút đố kỵ nào trong mắt cô ta, mà nét ưu thương khó hiểu kia, lại khiến người ta tò mò.

Lên đến phòng, tôi buông tay Nghiêm Diệu đi thẳng đến bên cửa sổ. Nghiêm Diệu ôm lấy tôi từ phía sau, tôi giãy dụa lại càng bị hắn ôm chặt hơn, có đôi khi, lực đạo của hắn lớn kinh người như vậy.

“Em sao thế…?” Nghiêm Diệu hỏi tôi.

“Cô ấy là ai?” Tôi không nhăn nhó khó chịu, chỉ là tôi nhận thấy bản thân mình đối với thân phận thật của cô gái kia có chút hiếu kỳ.

Trên đỉnh đầu tôi lại truyền xuống một mảnh trầm mặc.

Tôi đang định tách đôi tay hắn ra, lại nghe thấy hắn nói “Một người không liên quan!”

Người không liên quan? Trừ khi tôi là người mù mới không nhận ra hai người này có mối quan hệ không tầm thường.

“Buông em ra!”

“Nghiêm Diệu…!”

“Buông em ra, Nghiêm Diệu!”

Tôi không nhận được đáp án nên tức giận, cố chấp muốn giãy giỏi vòng ôm ấm áp của Nghiêm Diệu.

Rốt cuộc, hắn cũng buông tôi ra, lại nắm đầu vai bắt tôi đối mặt với hắn, nhíu mi nhìn tôi một lúc lâu.

Giây tiếp theo, trong mắt hắn bỗng nhiên hiện lên ý cười, mang theo một chút ít kinh ngạc, tiếng nói dễ nghe của hắn vang lên bên tai tôi

“Em đang ghen ư?”

Tôi lập tức cảm thấy tai tôi đang nóng dần lên, lập tức phản bác “Em không có!”

Tôi phủ nhận quá nhanh lại làm cho ý cười trong mắt Nghiêm Diệu càng sâu sắc hơn. Tôi có một chút thất thần, Nghiêm Diệu không hay cười, thì ra khi cười rộ lên lại điển trai như vậy.

Tôi càng thêm khó chịu, xoay người đưa lưng về phía hắn, trầm mặc cắn môi. Bởi vì trong lòng tôi cũng cảm thấy có chút khác thường, tim đập nhanh đến nỗi khiến tôi thấy kinh hoảng lạ lùng.

“Ngốc ạ, cô ấy là bạn gái của anh trai anh!”

Bạn gái Nghiêm Dịch ư?

Tôi bất khả tư nghị nhìn về phía Nghiêm Diệu, cô gái kia là bạn gái của Nghiêm Dịch?

Tôi nhớ rõ lúc trước đã từng hỏi qua Nghiêm Diệu, cô gái tên Anh ở quán bar kia có phải bạn gái Nghiêm Dịch không, lúc ấy hắn trả lời “Cứ xem là thế đi!”

Xem là thế đi, đó là cái kiểu gì chứ?

Nhưng mà lúc này, khi mọi khúc mắc trong lòng tôi đã được tháo gỡ, mọi chuyện sáng tỏ, vậy tôi cứ xem như cả hai người bọn họ đều là bạn gái Nghiêm Dịch đi.

Chỉ là, nếu nói Nghiêm Diệu có không ít đàn bà, vậy cô gái này cũng giống như Anh chỉ là một trong nhiều người đàn bà của hắn, nhưng những lần đối thoại giữa Nghiêm Diệu với cô ta chứng tỏ rõ ràng giữa hai người bọn họ có điểm bất hòa. Lại thêm một thứ quan hệ quái dị nữa, thật không hiểu nổi những người của Nghiêm gia.

Nhưng là tại sao, Nghiêm Diệu đối với cô gái kia lại lãnh đạm như vậy??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.