Trầm Lam Thiên đưa Thường Mạn Mạn tới một cửa hàng đồ ăn Trung Quốc rất
đẹp, hắn biết Thường Mạn Mạn không thích ăn đồ Tây. Đây là nơi hắn tốn
rất nhiều thời gian mới tìm được, món ăn ở đây cũng rất ngon, Mạn Mạn
nhất đinh sẽ rất thích.
Rất nhanh sau đấy, món ăn liền được dọn lên. Thường Mạn Mạn nhìn một bàn thức ăn toàn những món cô thích,
nước miếng liền chảy ra.
Trầm Lam Thiên nhìn Mạn Mạn, hành
động của cô một chút cũng không giả tạo, hắn rất cao hứng (vui vẻ), đã
nhiều năm như vậy, Mạn Mạn vẫn cứ giống như một tiểu hài tử* không chút
thay đổi, “Ha ha, em dùng thử xem, có ngon không?”
(*) : trẻ con, nhưng ta thấy để tiểu hài từ thì hay hơn
Thường Mạn Mạn dưới con mắt mong đợi của Trầm Lam Thiên, liền nếm các món ăn.
“Như thế nào? Có ngon không?” Nhìn vẻ mặt mong đợi của anh, cô cảm giác như đó là một việc rất quan trọng và khó khăn vậy.
“Cái này sao ” Thường Mạn Mạn cố ý kéo dài câu trả lời.
“Ăn không ngon sao?” Nhất thời, trên mặt hắn xuất hiện tia thất vọng.
Thường Mạn Mạn nhìn bộ dạng của học trưởng, liền không trêu chọc hắn nữa, “Món này cực kỳ ngon, học trưởng, anh quá tuyệt vời, sao anh lại có thể tìm
được một nhà hàng tốt như vậy thế?”
Trầm Lam Thiên nhìn cô, tâm tình trong nháy mắt từ đáy cốc liền bay đến tận chân trời.
“Em thật nghịch ngợm.” Nói xong, hắn liền yêu thương vuốt nhẹ một cái nơi cánh mũi của Mạn Mạn.
Thường Mạn Mạn chỉ cười vui.
Mới vừa vào phòng ăn, Bạch Kiểu Thiên liền thấy một màn thâm tinh như vậy,
quả thật hắn rất tức giận, hận không thể đi đến xốc lên chiếc bàn ăn của họ. Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình một chút, sau liền đi tới
nơi của hai người kia.
“Bảo bối, trùng hợp như thế, làm sao em lại ở chỗ này.” Bạch Kiểu Thiên vào thời điểm Thường Mạn Mạn còn
chưa kịp phản ứng, liền hạ một nụ hôn xuống môi cô, còn ôm chặt bả vai
cô, sau liền từ từ ngồi xuống bên cạnh cô. Như muốn nói lên mối quan hệ
“không thể phủ nhận” giữa hai người
“A ” Thường Mạn Mạn nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể nhìn chẳm chằm Bạch Kiểu Thiên.
Sắc mặt Trầm Lam Thiên trở nên khó coi, hắn nhìn khung cảnh trước mặt, sau, hai bàn tay ở dưới bàn liền lặng lẽ nắm chặt lại.
“Tổng, tổng giám đốc làm sao anh lại ở chỗ này.” Thường Mạn Mạn có chút khiếp sợ nói.
“Bảo bối, sao em lại còn gọi anh là Tổng Giám Đốc, anh không phải đã dặn em
phải gọi anh là Thiên sao?” Bạch Kiểu Thiên bất mãn nhìn Thường Mạn Mạn.
Gương mặt Thường Mạn Mạn chợt đỏ lên, thất lễ mà né tránh ánh mắt của hắn.
“Vị này là?” Bạch Kiểu Thiên nhìn Trầm Lam Thiên sau nhìn Thường Mạn Mạn.
Trong giọng nói có chút cắn răng nghiến lợi, chẳng qua là Thường Mạn Mạn không nghe được, mà Trầm Lam Thiên lại nghe được rất rõ ràng, xem ra
người này cùng Mạn Mạn có mối quan hệ không bình thường, mình là không
phải là lại trễ một bước chứ. Trầm Lam Thiên có chút không cam lòng.
“A, vị này là học trưởng của em, học trưởng, vị này là Tổng Giám Đốc của công ty em” Thường Mạn Mạn nhanh chóng giới thiệu.
Bạch Kiểu Thiên nhíu mày, đối với cách Mạn Mạn giới thiệu hắn rất ư là bất mãn.
Mà Trầm Lam Thiên đối với cách giới thiệu của cô dành cho Bạch Kiểu Thiên, tâm tình liền trở nên rất tốt, xem ra Mạn Mạn đối với người này cũng
không phải là “đặc biệt thích”, mình còn cơ hội.
“Mạn Mạn,
sao em lại xấu hổ, con trai chúng ta đã lớn như vậy, em sao lại lạnh
nhạt với anh thế, chẳng lẽ là vì “hành động” không tốt của anh vào buổi
tối hôm qua, cho nên em mới cố ý nói như vậy.” Bạch Kiểu Thiên, mặt
không đỏ tim không đập mạnh mà nói lời mập mờ.
Trầm Lam
Thiên lúc này mới nghiêm túc liếc nhìn Bạch Kiểu Thiên, mặt hắn ta thế
nhưng lại rất giống với bộ dáng của con trai Mạn Mạn, chẳng lẽ hắn thật
sự là lão công* của Mạn Mạn sao.
(*) : chồng nhưng ta thích dùng từ lão công hơn ^^
Thường Mạn Mạn đỏ mặt, đỏ tới mức liền nặn được ra máu rồi, “Anh nói gì thế?”. Cô gái nhỏ liền tỏ ra bộ dáng mắc cỡ kiều mị
Người ngoài nhìn một cái liền biết là chuyện gì đã xảy ra.
Bạch Kiểu Thiên nhìn sắc mặt khó coi của Trầm Lam Thiên, sau liền biết thứ
hắn muốn đã đạt được, như vậy hắn không cần thiết phải tiếp tục ở lại
nơi này rồi.
“Ai, âu ” Bạch Kiểu Thiên ôm bụng.
“Sao vậy?” Thường Mạn Mạn lo lắng hỏi.
“Bụng đau quá.”
“Vậy làm sao bây giờ, chúng ta phải nhanh chóng đi tới bệnh viện !?”
“Không cần, anh muốn về nhà.”
“Nhưng, anh phải đi khám mới tốt?” Thường Mạn Mạn khuyên.
“Không cần, anh muốn về nhà.” Thanh âm rõ vẻ ăn vạ.
“Được, được, về nhà.” Thường Mạn Mạn bất đắc dĩ.
“Để anh đưa em về?” Trầm Lam Thiên nói.
“Không cần, anh chỉ muốn về nhà với em.”
“Nhưng, học trưởng đưa chúng ta về, không phải sẽ nhanh hơn một chút sao?” Thường Mạn Mạn không hiểu.
“Ai au “
“Sao thế, lại đau ư?”
“Anh chỉ muốn về nhà với em.” Gương mặt Bạch Kiểu Thiên lộ rõ vẻ kiên định.
“Được, được, chỉ hai người chúng ta về nhà.”
“Học trưởng, chúng tôi đi trước, cám ơn bữa trưa hôm nay của anh.” Nói xong, cô liền đỡ Bạch Kiểu Thiên dậy.
Bạch Kiểu Thiên nhìn về phía Trầm Lam Thiên, lộ ra một khuôn mặt tươi cười
thắng lợi, sau liền tùy Thường Mạn Mạn mà đỡ mình đi ra ngoài.
Trầm Lam Thiên nhìn nụ cười cùng cái nháy mắt đặc biệt của Bạch Kiểu Thiên kia, hai tay hắn ta liền nắm lại thật chặt.