Thường Mạn Mạn không giải thích được vì sao cô lại tiếp nhận người đàn
ông này. Cho đến thật nhiều ngày sau đó, cô vẫn không thể nào nhớ được
cô đã mang hắn về nhà khi nào. Hỏi con trai, con trai nói không biết,
chỉ nói có thể là trước khi nhóc đi ngủ, thật chẳng biết vì sao, chẳng
lẽ cô mộng du ư.
Càng lạ hơn, Thường Mạn Mạn vẫn tiếp tục
làm việc tại công ty của Bạch Kiểu Thiên, vì sao à? Bởi vì Bạch tổng
giám đốc anh tuấn của chúng ta nói muốn thời thời khắc khắc nhìn thấy
Mạn Mạn. Vì vậy hắn không để ý gì đến việc con trai hắn phản đối kịch
liệt chuyện Thường Mạn Mạn ở lại công ty. Đây quả thực là một cách giam
lỏng biến thái. Mà nhân vật chính của chúng ta – Thường Mạn Mạn lại hoàn toàn không phát hiện.
Mà da mặt siêu dày của Bạch Kiểu
Thiên lúc này càng thêm mặt dày mày dạn mà ở nhờ nhà của Thường Mạn Mạn, cùng Thường Mạn Mạn ngủ trên một chiếc giường lớn, cùng nhau tan việc,
vì chuyện này, Thường Khoái Khoái ghen tức không ít. Bất quá, nhóc cũng
không còn biện pháp nào khác, ai kêu người kia là papa của nhóc chứ.
“Bảo bối mau nghe điện thoại, bảo bối mau nghe điện thoại…” Thường Mạn Mạn nhanh chóng cầm điện thoại di động lên.
“A lô….”
“Mạn Mạn”
“Học trưởng, sao anh lại có thời gian rảnh gọi điện cho em thế?”
Một bên tai Bạch Kiểu Thiên nghiêng lên mà lắng nghe, chỉ sợ bỏ qua một
chữ, hiện tại hắn chỉ hận mình tại sao không có đôi tai dài của thỏ cơ
chứ.
“Đã lâu không nhìn thấy em, buổi trưa hôm nay có thể
nể mặt anh cùng ăn một bữa cơm chứ?” Tâm tình hắn có chút thấp thỏm, rất sợ Thường Mạn Mạn sẽ cự tuyệt, lần hắn tặng hoa kia cũng không dám ký
tên, vì chỉ sợ Mạn Mạn từ chối.
“Được ạ.” Thường Mạn Mạn vui vẻ đáp ứng.
“Thật !!!!.”. Thanh âm mừng rỡ.
“Đương nhiên là thật, có người mời không ăn cũng uổng, ăn chùa cơ mà ^^.”
Thường Mạn Mạn không nghe được vẻ mừng rỡ đặc biệt trong thanh âm của
học trưởng.
Bạch Kiểu Thiên vô cùng tức giận, cô lại dám
đồng ý cùng người đàn ông khác dùng cơm ngay trước mặt hắn, cô cho rằng
cho hắn đã chết ư, không được, hắn nhất định phải đi phá hư buổi hẹn
này.
“Được, anh sẽ lái xe đến trước đợi em cùng đi.”
“Ừ, bái bai.”
“Bái bai.”
Trầm Lam Thiên dựa hẳn vào ghế trước của chiếc xe thể thao màu lam, lẳng
lặng chờ cô gái mà hắn mến yêu. Dáng vẻ anh tuấn khiến cho không ít nữ
nhân phải cảm thán, nếu là người đẹp trai như vậy tới đón của mình thì
tốt bao nhiêu nha.
Thường Mạn Mạn thở hỗn hển chạy về hướng của Trầm Lam Thiên. Thật kỳ quái, hôm nay tổng giám đốc thế nhưng lại
không cưỡng bách cô cùng hắn dùng cơm, trước đây hắn vô cùng bá đạo yêu
cầu cô dùng cơm với hắn, cô không nguyện ý, tính trẻ con của hắn liền
bùng lên, giận dỗi không thèm ăn cơm.
“Học trưởng, thật xin lỗi, để cho anh phải chờ lâu.” Thường Mạn Mạn vừa xin lỗi vừa nói.
“Không sao, anh cũng vừa mới đến.” Nói xong, hắn cẩn thận lấy ra chiếc khăn
tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán Thường Mạn Mạn.
Thường Mạn Mạn sửng sốt, nhưng cũng không quá để ý, chỉ nghĩ chẳng qua học trưởng vốn là một người tốt mà thôi.”Cám ơn.”
Trầm Lam Thiên thấy Mạn Mạn không cự tuyệt động tác của hắn, lòng tràn đầy
vui vẻ, cô ấy không từ chối phải chăng vì cũng có một chút thích hắn ư.
Bạch Kiểu Thiên đang núp trong bóng tối, nhìn thấy được động tác của Trầm
Lam Thiên, cặp mắt nguy hiểm của hắn liền híp lại, vậy mà Thường Mạn Mạn còn không phản kháng nữa chứ, càng khiến cho hắn giận dữ. Cô ấy thế
nhưng lại dám vượt tường ngay trước mặt hắn.
“Đi thôi, em
chắc cũng đói bụng rồi.” Hắn chu đáo mở cửa xe, để cho Thường Mạn Mạn
ngồi xuống, sau thuận thế đóng cửa xe, đi vòng qua bên kia ngồi.
Cô gái nào nhìn thấy một màn này mà lại không hâm mộ cùng ghen tỵ với vận
tốt của Thường Mạn Mạn cơ chứ, người như cô lại có thể tìm được một
người bạn trai tốt như vậy, huống chi cô lại còn là một bà mẹ đơn thân
(chưa lập gia đình), thật không biết Thường Mạn Mạn đã cho anh ta ăn cái bãi chó gì (đúng convert nha).
Bạch Kiểu Thiên nhìn họ đi xong, cũng lập tức leo lên xe thể thao của mình mà đuổi theo.