“Mấy người dùng lực tay, kéo chúng ta xuống núi đi!”
Người đàn ông có râu quai nón đã quen với thời tiết lạnh giá, thân hình tương đối cứng cáp ra lệnh cho Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam trở lại buồng máy để bật tay cầm, tự mình kéo cáp treo cho họ.
Lục Khánh Nam muốn nguyền rủa.
Khốn kiếp, lúc này gã còn nghĩ đến việc xuống núi, cáp treo còn lâu mới xuống núi. Dùng sức người mà kéo được cái cáp treo khổng lồ lấy xuống núi, thì bọn anh đã không phải là con người.
“Còn nói thêm một câu nào nữa, các người sẽ chết cóng ở đây đấy!” Lục Khánh Nam nghiến răng quát lớn.
Kiểu Bích Ngọc và Lục Khánh Nam nhìn
nhau, bước nhanh về phòng máy điều khiển cáp.
Lúc này, Anta bị mắc kẹt trên không, là người giữ chiếc điện thoại vệ tinh cuối cùng của khách sạn.
Trông anh bối rối, ngón tay có vẻ cứng đờ, anh lấy điện thoại vệ tỉnh trong ba lô ra cầu cứu. Nhưng một cơn bão tuyết quét qua, cáp treo rung chuyển dữ dội, tay anh không vững, chiếc điện thoại vệ tỉnh rơi xuống nền tuyết trắng xóa.
“Không, điện thoại của tôi!”
Anta mở to mắt, nhìn chiếc điện thoại vệ tinh duy nhất dùng để cầu cứu bị mất, hét lên mất kiểm soát.
“Thật là ngu ngốc!”
Lục Khánh Nam vừa đi đến cửa phòng máy tính, nghe thấy phía sau có tiếng động, quay đầu lại, liền phẫn nộ. Ba chiếc điện thoại vệ tỉnh trong khách sạn giờ không còn, anh phải làm sao đây? Chết tiệt!!!
Cô nhìn thấy thiết bị hướng dẫn cáp cầm tay khẩn cấp. Nó có dạng tròn và cần kéo cũng theo hướng tròn đó. Có thể do lâu không được sử dụng nên không có gì đảm bảo độ bền của nó.
“Kéo họ lại đi” Cáp treo chỉ cách đỉnh núi
một trăm mét, một quãng đường tương đối ngắn, nhưng cũng đủ vắt kiệt sức hai người.
Mặc dù họ đang đeo găng tay, nhưng ngón tay cả hai đều cứng và đỏ lên vì cái lạnh của gió và tuyết. Bây giờ, họ đang hết sức đều kéo tay cầm. Kiều Bích Ngọc hợp sức với Lục Khánh Nam quay ngược chiều kim đồng hồ, qua hai vòng, tay họ tưởng như chuẩn bị gãy đến nơi.
Cáp treo chậm rãi di chuyển, Anta không dám nhúc nhích.
Râu quai nón thấy cáp treo không xuống núi mà trở về, lập tức gào thét, giọng điệu ra lệnh, bất mãn hét về phòng máy: “Sai rồi, không phải hướng này, chúng tôi muốn xuống núi!”
Kiều Bích Ngọc có thể nghe thấy giọng hét này, khuôn mặt cô căng ra và khó coi. Lục Khánh Nam thở dài kiệt sức, hai tay không giữ nổi, buông lỏng ra, lăn trở lại hai vòng.
Ngay lập tức, cáp treo trượt trở lại với vị trí ban đầu với tốc độ nhanh kinh hoàng, nhóm Anta kinh hãi hét lên.
Kiểu Bích Ngọc thò đầu nhìn ra từ cửa sổ, vốn muốn cùng Lục Khánh Nam cố gắng hơn.
Sau đó, tình hình còn tệ hơn họ dự đoán.
Chắc cáp treo nàv đã đươc sử dung môt thời
gian, dây cáp đã yếu ở một mức độ nào đó, giờ xảy ra ma sát quá lớn, một dây cáp bị đứt đột ngột, cáp treo không chịu nổi sức nặng.
Hà Thủy Tiên và những người khác kêu la thảm thiết.
Tất cả đều rơi từ độ cao 6 mét.
Không một tiếng nổ, nó chỉ rơi xuống nền tuyết dày.
Kiều Bích Ngọc nhanh chóng chạy đến. Râu quai nón và Anta kinh hãi bò ra nền tuyết mà không bị thương.
Người vợ của râu quai nón vừa khóc, vừa chửi bới Kiều Bích Ngọc: “Mày là đồ giết người, đồ giết người, tao phải kiện mày!”
“Mày muốn giết tao, muốn giết tao!“ Cô ta vẫn khóc lóc, chỉ tay về phía Kiều Bích Ngọc, chửi như điên.
Kiều Bích Ngọc tiến đến, giơ tay tát vào mặt cô ta, không chút khoan nhượng.
Bị đánh một cái đau điếng, người phụ nữ hoảng sợ nhìn cô, không dám động tay động chân nữa, nhưng vẫn khóc.
“Bình tĩnh!”
Kiểu Bích Ngọc vươn tay kéo cô ra khỏi
tuyết, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, sắp mất kiên nhẫn.
Lục Khánh Nam giúp Hà Thủy Tiên và một bé gái 6 tuổi khác. Họ không kêu gào, mà còn trông hoảng sợ hơn ban nãy. Toàn bộ gương mặt Hà Thủy Tiên trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy.
May thay, nhóm đi cáp treo không bị thương quá nặng, chỉ có tiếng gió rít bên tai họ.
“Trở về khách sạn thôi!”
Kiều Bích Ngọc không muốn nhìn họ nữa, bước qua lớp tuyết dày, mà trở về khách sạn. Lục Khánh Nam đỡ Hà Thủy Tiên nối gót theo sau.
Anta và gia đình ba người râu quai nón run rẩy đi sau cùng, họ không bị thương, nhưng bước đi chậm chạp trông đáng thương và bất lực.
Bà vợ của râu quai nón vẫn còn khóc, dựa vào chồng ấm ức: “Họ lạnh lùng và tàn nhẫn quá, chúng ta không thể đi với họ được.”
Dù gió tuyết đang thổi như vậy, nhưng có thể nghe rõ tiếng họ đang truyền ra.
Nhóm Kiều Bích Ngọc nghe rõ mồn một lời
chửi bới của đám vô ơn này. Gió tuyết rất lạnh, lòng người càng lạnh hơn.