Những tòa nhà chót vót của khách sạn sừng sững trên đỉnh núi, hùng vĩ tráng lệ nhưng giờ đây là mất điện, và bên ngoài là tiếng gào thét
đáng sợ của bão tuyết.
Kiều Bích Ngọc đã nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng khóc và la lối ngay khi đặt chân đến khách sạn.
Họ bước vào bằng cửa sau của khách sạn, không có máy sưởi, không gian lạnh run người.
Dòng người đông đúc, mờ mịt.
Kiểu Bích Ngọc cố gắng tìm kiếm Châu Mỹ Duy và những người khác, trong khi ai nấy cũng la hét trong hoảng sợ, chạy tán loạn, giẫm đạp lên nhau.
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Cũng may, Bùi Hưng Nam đứng gần cửa sau khách sạn, khi thấy bọn họ, anh lập tức chạy ra đón, “Ban nãy chúng tôi nghe thấy tiếng nổ, sau
đó đột nhiên khách sạn cúp điện. Bây giờ mọi người đang hoảng loạn. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Một số nhân viên trong khách sạn không hiểu chuyện gì xảy ra. Họ nói rằng phải khởi động lại nguồn điện dự phòng, nhưng nửa tiếng trôi qua vẫn không có điện.”
Châu Mỹ Duy ôm Thanh Tùng vào góc để sưởi ấm cho nhau. Nhưng dù vậy, họ vẫn không đủ ấm trong cái lạnh khắc nghiệt như vậy, môi cả hai bắt đầu tím tái.
“Chúng ta hãy trở lại phòng khách sạn, lấy thêm chăn để giữ ấm trước.”
Kiều Bích Ngọc không giải thích về vấn đề mất điện, cô kéo Châu Mỹ Duy và Thanh Tùng về phía thang bộ. Không có điện, dù tầng cao bao
nhiêu, cô cũng chỉ có thể chấp nhận cuốc bộ.
Lục Khánh Nam và Hà Thủy Tiên đi theo sau, nhìn thấy Bùi Hưng Nam liền kể cho anh nghe: “Gió tuyết làm đổ cây, xảy ra va chạm với máy cung cấp nguồn điện và gây phát nổi. Nguồn điện dự phòng bây giờ cũng chẳng có đâu. Tối nhất đừng đi ra ngoài, nhiệt độ bây giờ rất thấp, mau kiếm đồ ăn và đồ sưởi ấm.”
Nghe vậy sắc mặt của anh thay đổi rõ rệt,
Bùi Hưng Nam lập tức leo cầu thang, “Kiều Bích Ngọc đưa Châu Mỹ Duy và Thanh Tùng đến phòng để lấy chăn bông rồi.
Hà Thủy Tiên sống ở tầng khác, nhưng vào thời điểm này, khi gặp được người quen như Lục Khánh Nam, cô không dám hành động một mình, ngoan ngoãn đi theo họ suốt chặng đường.
“Làm thế nào để mở phòng khách sạn?”
Khi Lục Khánh Nam leo lên tầng 8 của khách sạn, anh nhớ ra thiết bị ở đây đều là loại thông minh, nghĩa là chỉ cần cúp điện thì tất cả đều không thể sử dụng được.
Bùi Hưng Nam lo lắng, dự tính ban đầu là dù lực lượng cứu hộ dưới núi không đến kịp. Thì đồ ăn lẫn thiết bị sưởi ấm cũng đủ để cầm cự nửa tháng nữa, không cần hoảng.
Nhưng vì nguồn điện bị cắt đột ngột, nên mọi thứ trở nên rối tung.
Khi Hà Thủy đi theo họ đến cầu thang tầng 12 của khách sạn, thì cô nghe thấy tiếng đập phá.
Bởi vì bên ngoài gió lơn tuyết rơi, mây đen phủ kín, bầu trời u ám, hành lang tầng 12 tối đen như mực.
Khi đến gần hơn, họ mới thấy rõ.
Ánh sáng yếu ớt từ điện thoại di động của Châu Mỹ Duy chiếu vào cửa. Bên cạnh là Kiều Bích Ngọc đang cởi bỏ cái áo khoác nặng nề, cầm búa cứu hỏa khẩn cấp đập mạnh vào cửa điện tử.
Cô ấy đập đến mệt rũ người, những mảnh kim loại rơi xuống, tấm cửa lung lay.
Cô lùi lại ba bước, trực tiếp đá vào cửa điện tử.
Hà Thủy Tiên sững sờ.
Kiểu Bích Ngọc mệt mỏi, thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, chỉ vào phòng, “Tìm chăn, trong phòng tôi có sạc dự phòng đã đầy và cả bật lửa nữa…”
Lục Khánh Nam và những người khác nhanh chóng chạy đến, Bùi Hưng Nam ôm lấy cơ thể lạnh giá của Thanh Tùng quấn cho cậu bé một chiếc chăn. Lục Khánh Nam tìm kiếm trong phòng xem có thứ gì hữu ích.
Đối với việc Kiều Bích Ngọc phá cửa điện tử của khách sạn, chẳng có ai lấy làm ngạc nhiên.
Trong môi trường khắc nghiệt như vậy, phụ nữ tinh tế, xử lý dứt khoát mới có thể tồn tại.
“Cảm ơn cô.”
Hà thủy Tiên đến bên cạnh Kiều Bích Ngọc đột nhiên nói lời cảm ơn, “Vừa rồi tôi đang ở trong cáp treo. Rất cảm ơn cô và Lục Khánh Nam đã không rời đi, mà ở lại cứu chúng tôi.”
Kiều Bích Ngọc tìm thấy bật lửa trong ngăn kéo, quay lại nhìn cô, đáp, “Không cần cảm ơn tôi.”
“Chẳng phải tôi tốt đẹp gì. Tôi chỉ nghĩ, thấy chết không cứu, lương tâm tôi sẽ cắn rứt. Không quan trọng người phải cứu là ai.”
Hà Thủy Tiên nhìn cô tiếp tục bận rộn tìm kiếm đồ, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra cảm xúc phức tạp.
Đổi lại là cô, có thể cô sẽ bỏ chạy.
Cứu người không phải là nghĩa vụ của cô, bão tuyết tội tệ như vậy, ai cũng sẽ muốn cứu mạng của chính mình.
“Ngay cả khi quấn một cái chăn bông mà cũng không giữ ấm được cho con.”
Bùi Hưng Nam sờ cơ thể lạnh ngắt của Thanh Tùng, lo lắng cực độ, “Cứ kéo dài như vậy, không tới ba tiếng, người già và trẻ con trong khách sạn nhất định sẽ sốt cao, rồi ốm nặng.”
Ngay cả những người cứu hộ dưới chân núi cũng không thể ngờ được khách sạn lại mất điện đột ngột, dẫn đến tình hình trở nên khẩn cấp.
Thời gian trôi qua có thể giết người bất cứ lúc nào.
Lục Khánh Nam vừa lo vừa bực, “Khách sạn này làm ăn kiểu gì thế? Tên phụ trách Anta chết tiệt không có đầu óc gì cả? Tại sao tìm người cứu hộ mà mất nhiều thời gian như vậy?”
Bùi Hưng Nam đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền kéo tay Lục Khánh Nam, vội vã hỏi: “Khánh sạn này có điện thoại vệ tinh đúng không?”
“Điện thoại vệ tỉnh do Anta cầm đúng không?”
“Chúng ta có thể sử dụng điện thoại vệ tinh để liên lạc với Quách Cao Minh. Dù gió và tuyết có lớn đến đâu, các nhân viên ưu tú của Cao Minh vẫn sẽ tìm cách sớm cử người đến cứu chúng ta…”
Khi Bùi Hưng Nam nói ra điều này, anh nhìn Kiều Bích Ngọc chăm chú.
Kiểu Bích Ngọc không có biểu cảm gì, trong mắt có vài phần ưu tư.
Lục Khánh Nam giận dữ, gắt lên, “Vô ích”
“Làm sao vô ích được? Quách Cao Minh biết chúng ta nghỉ dưỡng ở đây, và Kiều Bích Ngọc cũng ở đây. Anh ấy có thể biết trước thời tiết sẽ xấu đi. Chỉ cần chúng ta báo về sự cố mất điện, anh ấy sẽ đến ngay lập tức…
Biểu hiện của Lục Khánh Nam chán nản và phức tạp, anh nghiến răng nghiến lợi, “Ý tôi là vô ích bởi vì Anta làm mất điện thoại vệ tỉnh cuối cùng rồi! Tôi đã tận mắt chứng kiến điện thoại vệ tỉnh cuối cùng rơi xuống nền tuyết trắng.”
Đột nhiên, mọi người cùng im lặng.
Không khí trầm lắng này, làm lòng dạ mỗi người dâng lên một cảm giác hụt hãng, ngột ngạt.
Lễ ra bọn họ đã phải liên lạc với Quách Cao Minh ngay từ đầu, nhưng không ai trong số họ ngờ rằng sẽ cúp điện, không ánh sáng, không lò sưởi, và không biết cầm cự trong bao lâu.
“Dì Quách, chú Quách có đến không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Tùng hơi lạnh và cứng. Co người lại dưới lớp chăn bông, nhưng cậu càng lúc càng yếu, chỉ run rẩy vươn bàn tay bé nhỏ của mình, nắm lấy cổ tay Kiều Bích Ngọc. Cậu nắm rất chặt như thể đang sợ hãi.
Kiều Bích Ngọc nhìn thấy chiếc mũ len đỏ của cô trong tủ, cô nhìn cậu bé, đôi mắt vốn trong veo và kiên định giờ trông mù mịt, cô thì thầm và thẳng thắn với cậu: “Cô cũng không biết.”
Vừa nói, cô vừa đội chiếc mũ lên cái đầu nhỏ của Thanh Tùng, mũ len hơi to che nửa gương mặt câu, nhưng ít ra vẫn còn tác dung giữ ấm.