Châu Mỹ Duy có được một số tiền không rõ nguồn gốc, trong lòng cô ấy rất phức tạp, vừa thấy hơi hưng phấn vừa thấy bất an.
Cô gọi lại cho số lạ đó, nhưng máy luôn báo bận không có ai trả lời.
Châu Mỹ Duy lái xe đến chợ rau, dọc đường đều nghĩ đến số tiền này.
“Hay là nói với Đường Tuấn Nghĩa một chút?”
Cô ấy biết mình không đủ thông minh, nhưng số tiền này rất khác thường, đúng lúc cô đang thiếu tiền nhất, hơn nữa còn là hơn bảy trăm triệu, đối với cô ấy đây là một số tiền cực lớn, gần bằng tiền lương cả năm của cô ấy ở tập đoàn IP&G lúc trước.
Châu Mỹ Duy nắm chặt vô lăng, trong đầu đột nhiên lóe lên, nghĩ tới một chuyện quan trọng, cô ấy lập tức đánh tay lái đến ngân hàng.
“Xin chào, vui lòng giúp tôi kiểm tra chỉ tiết giao dịch thẻ của tôi một chút, số tiền này được gửi từ đâu đến vậy?”
Cô ấy dừng xe, lao thẳng vào ngân hàng xếp hàng hỏi thăm.
Nhân viên ở quầy thấy sắc mặt hoảng hốt của cô ấy, quan tâm hỏi thêm một câu: “Có chuyện gì vậy ạ? Cô gặp phải lừa đảo điện tín hả?”
Châu Mỹ Duy vừa nghe thấy mấy từ lừa đảo điện tín thì càng hoàng sợ hơn.
Trên trời không có chiếc bánh ngon nào rơi xuống, chuyện này chắc chắn có vấn đề.
“Phiền cô giúp tôi kiểm tra một chút, bản thân tôi cũng không biết số tiền này từ đâu tới.”
Cô ấy nóng ruột chờ đợi, nhân viên ở quầy cũng rất chuyên nghiệp, nhanh chóng giúp cô ấy kiểm tra và in ra.
Cuối cùng, kết quả là: “Là tài khoản của phòng tài vụ tập đoàn IP&G chuyển vào thẻ của Cô”
Tập đoàn IP&G ư.
Niềm hạnh phúc này đến quá nhanh, Châu Mỹ Duy hơi đờ dẫn.
Nhân viên nữ ở quầy thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô ấy, tốt bụng bổ sung thêm một câu: “Số tiền này chắc hẳn không có vấn đề gì đâu, trước đây ghi chép trong thẻ của cô luôn có phần chuyển khoản tiền lương của công ty này, cao ốc của tập đoàn ở ngay trước, cô cũng có thể đích thân đến đó xin tư vấn”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Sau khi liên tục nói lời cảm ơn, Châu Mỹ Duy ra khỏi ngân hàng với niềm vui sướng tột độ.
Cái gọi là từ chức của cô ấy ở tập đoàn IP&G thực ra là thay Hà Thủy Tiên làm hòn đá kê chân, lúc đó Hà Thủy Tiên giả vờ tốt bụng nói công ty sẽ bồi thường thêm cho cô ấy một tháng lương, nhưng mãi mà tiền vẫn chưa chuyển vào tài khoản, không ngờ hôm nay mới chuyển khoản đến, họ còn hào phóng đền bù cho cô tiền lương của cả một năm.
Châu Mỹ Duy quay lại chiếc xe Xiali nhỏ của mình, nở một nụ cười ngốc nghếch.
Nguồn gốc của số tiền này chắc chắn là hợp pháp hợp lý, vậy cũng không cần phải đi hỏi Đường Tuấn Nghĩa nữa để tránh việc bị chê cười.
Thường thì tiền để chi cho việc mua thức ăn của cô ấy không hề nhiều, Châu Mỹ Duy vừa lái xe, vừa thầm tính toán một chút.
Cho dù Kiều Bích Ngọc có ở nhà cô ấy ăn uống thêm một năm nữa thì hơn bảy trăm triệu này cũng đủ.
“Ba tháng nữa là Quách Cao Minh có thể trở về rồi, không cần tiết kiệm như thế nữa, mua thêm một chút đồ về bồi bổ cho cô ấy vậy…”
Châu Mỹ Duy hạ quyết tâm đi mua đồ.
Cầm trên tay bảy trăm triệu còn nóng hôi hổi, Châu Mỹ Duy thấy hơi lâng lâng.
Tuy nhiên, lúc điện thoại của cô ấy lại nhận được cuộc gọi từ một số lạ, Châu Mỹ Duy lập tức trở nên cảnh giác, chẳng lẽ tập đoàn IP&G thấy số tiền này quá lớn, nhưng cô ấy không muốn trả lại đâu.
“Alo, xin chào, tôi là Châu Mỹ Duy.”
Cô ấy bóp giọng, chào hỏi đầu bên kia với giọng điệu nịnh nọt.
Nhưng không phải là một giọng điệu được công thức hóa nằm trong dự liệu của cô ấy mà là giọng nói của một đứa trẻ miệng vẫn còn hơi sữa, nó hét lớn: “Đồ ngốc Châu Mỹ Duy Mặt Châu Mỹ Duy đen lại.
Hóa là thằng nhóc Bùi Thanh Tùng chết tiệt.
“Vừa rồi giọng của cô rất dễ nghe đấy.”
Đầu bên kia của điện thoại, cậu bé dùng giọng điệu ngây thơ vô tà nói với cô ấy.
Châu Mỹ Duy hừ một tiếng, người ta vừa cầm được bảy trăm triệu tỉnh thần phấn khởi, hơn nữa người lớn độ lượng không tính toán với nhóc con.
“Quỷ nhỏ, sao cháu lại có số điện thoại của Cô.
“Lần trước cháu đã nhìn trộm đấy.”
Bùi Thanh Tùng rất thản nhiên.
Cậu ấm nhỏ họ Bùi làm việc rất dứt khoát nhanh gọn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cha cháu về rồi.”
Châu Mỹ Duy nghe cậu bé nói vậy, vội vàng cảm động nhìn trời xanh, hôm nay thời tiết rất đẹp, tâm trạng cũng tốt đến bùng nổ.
Bùi Hưng Nam về rồi, cô ấy có cơ hội liên lạc với Quách Cao Minh rồi.
Cô ấy lập tức dừng xe lại, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: “Thanh Tùng, phiền cháu gọi điện cho cha cháu ngay bây giờ, cô có chuyện muốn tìm cha.”
“Hai người có quan hệ gì?”
Thằng nhóc bất ngờ hỏi: “Tại sao cô nhất định phải đích thân nói chuyện điện thoại với cha cháu, có phải cô có chuyện bí mật gì không?”
Châu Mỹ Duy trợn mắt: “Không có quan hệ gì, cũng không có chuyện bí mật gì hết”
“Nhưng cha cháu dạy, không được quan tâm đến những người mình không quen biết.”
Bùi Thanh Tùng rất khổ não, rất khó xử nói với cô ấy: “Cô với cha cháu không có quan hệ gì, cháu không thể đi tìm cha cháu được.”
Châu Mỹ Duy ôm một bụng lửa giận, ý gì đây, quỷ con chưa mọc hết lông đang đùa bỡn mình sao? Cô ấy đang định gầm lên như sư tử hù dọa cậu bé thì nhóc con Bùi Thanh Tùng đã chuyển chủ đề một cách biết điều: “Hôm nay bảo mẫu nhà cháu xin nghỉ việc rồi.”
“Cháu nói với cô chuyện này làm gì, cô không có hứng thú với chuyện gia đình cháu.”
Bùi Thanh Tùng nghe mùi thuốc súng nồng nặc ở đầu bên kia, vô cùng điềm tĩnh buông một câu: “Nếu là bảo mẫu nhà cháu thì không tính là người không có liên quan, đó là người giúp việc.”
Châu Mỹ Duy suýt chút nữa đã bóp nát điện thoại, tại sao đứa con trai mà Bùi Hưng Nam dạy dỗ lại biến thái như vậy.