Châu Mỹ Duy đứng hóa đá trong một góc, nhìn một nhóm người đang cạy cửa nhà cô ấy một cách thô bạo.
Sau đó, Đường Tuấn Nghĩa rất tự nhiên ôm Kiều Bích Ngọc bước vào.
Thảo nào Châu Mỹ Duy cảm thấy quen thuộc với tình hình đường xá xung quanh như vậy, hóa ra đây là con đường trở về nhà cô ấy.
“Này, mấy người… mấy người làm cái gì vậy?”
Dù sao cũng phải tôn trọng tôi một chút chứ, tôi là chủ phòng cơ mài! Một nhóm bác sĩ và y tá đang bận rộn trong căn hộ nhỏ mười mấy mét vuông của cô ấy, Đường Tuấn Nghĩa bế Kiểu Bích Ngọc đang ngủ say đặt lên trên chiếc giường trong phòng khách.
Châu Mỹ Duy lập tức đi thẳng vào, bất mãn nhìn những người này, không biết bọn họ có âm mưu gì đây? Mấy chiếc gối đơn đã được thay mới, ngay cả tấm nệm cũng được bọn họ đổi mới luôn.
“Từ bây giờ cô ấy sẽ sống ở đây.”
Đường Tuấn Nghĩa đứng bên cạnh giường, quay đầu nhìn Châu Mỹ Duy bằng đôi mắt xanh biếc, có vẻ rất khó giải thích với cô ấy.
Trên mặt Châu Mỹ Duy cũng không có biểu hiện gì, xem ra sẽ ở lại rất lâu.
Kiểu Bích Ngọc sống trong nhà cô ấy, cô ấy không bận tâm lắm, nhưng còn Đường Tuấn Nghĩa, sao anh ta lại không thể nói trước với cô ấy một câu, thật là độc đoán… Kiều Bích Ngọc nói rằng Đường Tuấn Nghĩa rất hiền lành và dễ bắt nạt.
Giờ xem ra là đối xử với mỗi người một khác, nghĩ lại mà thấy vừa buồn vừa tức.
“Cô ơi, cô có muốn giữ lại gì trong tủ không?”
Một số nhân viên y tế nhẹ tay nhẹ chân mang vào rất nhiều đồ dùng y tế.
Vì căn hộ của cô ấy là một căn hộ nhỏ, chỉ vỏn vẹn mười mấy mét vuông, nghe nói còn không lớn bằng nhà vệ sinh của nhà họ Quách.
Bọn họ định dọn tủ quần áo của cô ấy để đặt những loại thuốc dự phòng này.
“Đừng ném đồ của tôi lung tung, tôi sẽ tự mình dọn dẹp.”
Châu Mỹ Duy để trong tủ hầu hết là những món đồ cũ không có giá trị nhưng cô ấy lại không muốn vứt bỏ.
Cô ấy là dân nghèo nên không thể xa hoa như người khác.
Siêng năng và tiết kiệm là một đức tính tốt.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cô ấy không hiểu vì sao Đường Tuấn Nghĩa có nhiều tài sản như vậy lại phải định cư vào cái tổ nhỏ này của cô ấy? Tất nhiên là cô ấy không dám hỏi.
Các bác sĩ này hành động rất nhanh nhẹn.
Họ lấy chiếc kệ sắt đặt trên đầu giường, trên giá treo vài lọ thuốc tiêm và kim tiêm dạng ống mỏng châm vào tĩnh mạch tay trái của Kiều Bích Ngọc.
Sau khi kiểm tra hai lần, cuối cùng họ thì thầm vài câu với Đường Tuấn Nghĩa rồi nhanh chóng rời đi.
“Cục cưng cần một môi trường quen thuộc và an toàn.”
Lúc những người kia rời đi, Châu Mỹ Duy nghe thấy Đường Tuấn Nghĩa nhẹ giọng nói một câu.
Đây là lần đầu tiên Châu Mỹ Duy nghe thấy ai đó gọi Kiều Bích Ngọc, một người phụ nữ ương ngạnh và bạo lực là cục cưng.
Mà anh ta còn gọi rất thuận miệng.
Có lẽ vì giọng nói lành lạnh của Đường Tuấn Nghĩa rất êm tai nên anh ta không cảm thấy buồn nôn khi nghe hai tiếng “cục cưng”
này.
Nhưng cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ đó.
“Anh nói đúng, nói đúng!”
Châu Mỹ Duy nịnh bợ hùa theo ý anh ta, liều mạng gật đầu.
Sau khi chuồn khỏi phòng khách, Châu Mỹ Duy cảm thấy cô ấy như thể là một cái bóng đèn đã làm phiền đến người khác.
Suy nghĩ một lát, cô vẫn nên vào phòng bếp làm cu li thôi.
Tuy rằng nhà cô bị xâm phạm dữ dội khiến cô có chút không hài lòng nhưng ít nhất Kiều Bích Ngọc có thể bình tĩnh sống trong nhà của cô, quyết định này của Đường Tuấn Nghĩa cũng là khá tốt.
“Đường Tuấn Nghĩa cũng sống ở đây sao?”
Đột nhiên Châu Mỹ Duy nghĩ đến một vấn đề khi đang vo gạo.
Về sau cô ấy nên nấu cho bao nhiêu người đây? Đường Tuấn Nghĩa đã yên vị trong nhà của cô ấy nhưng vì căn hộ nhỏ chỉ có hai phòng nên Đường Tuấn Nghĩa rất chủ động ngủ trongphòng khách.
Ban đầu Châu Mỹ Duy định giặt sạch chiếc chăn đơn mua trong đợt giảm giá lần trước cho anh ta.
Nhưng cô ấy không ngờ người đàn ông này lại coi trọng việc sạch sẽ đến thế.
Anh ta nhờ người mua hàng cao cấp, thậm chí chiếc ghế sofa của cô ấy cũng được thay bằng một chiếc mới.
Bát đĩa, đồ dùng nhà bếp, ngay cả bàn ghế trong nhà đều đã được đổi mới, Châu Mỹ Duy cảm thấy nơi này không còn là nhà cô ấy nữa.
Thật là xa xỉ! Một bộ đồ dùng nhà bếp hết hơn sáu mươi ba triệu.
Mỗi lần rửa bát, cô ấy đều cảm thấy lo lắng, nếu bị vỡ một góc nhỏ, chắc chắn cô ấy đau lòng muốn chết.
Đã ba ngày rồi, Châu Mỹ Duy buộc phải tận hưởng những thứ xa hoa cao quý này.
Trong ba ngày này, dưới tác dụng của thuốc, Kiều Bích Ngọc rất ít khi tỉnh lại.
Thỉnh thoảng, cô mở mắt ra nhìn trần nhà, ánh mắt đờ đẫn nhưng Đường Tuấn Nghĩa không quá căng thẳng.
Có lẽ như bác sĩ nói hiện tại Kiều Bích Ngọc cần nghỉ ngơi nhiều, giấc ngủ có thể giúp cho cô điều tiết bản thân một cách hiệu quả.
Mấy ngày nay có Đường Tuấn Nghĩa ăn ở cùng, có thể được sống với nam thần, Châu Mỹ Duy bắt đầu cảm thấy “thụ sủng nhược kinh”
.
Nhưng sau đó cô ấy phát hiện ra rằng mình đã sai lầm rồi.
Người này hành động kỳ lạ, cách làm việc hoàn toàn không theo lý lễ nào cả.
Hơn nữa, ngày hôm qua cô ấy để ý thấy Đường Tuấn Nghĩa đã nhìn chằm chằm vào bức tường của tủ TV trong phòng khách.
Châu Mỹ Duy có loại linh cảm không tốt.
Không lẽ anh ta muốn mua căn hộ ở bên cạnh rồi sau đó tìm một người làm thông hai căn hộ với nhau.
Điều này quá điên rồ rồi.
Có thể là do các công trình xây dựng quá ồn ào.
Anh ta cũng không xoắn xuýt ở mặt tường tồi tàn đó, Châu Mỹ Duy bày tỏ sự thoải mái của mình.
Một ngày, Đường Tuấn Nghĩa không nói chuyện với cô ấy quá hai câu.
Công việc chính của anh ta là chăm sóc Kiều Bích Ngọc.
Châu Mỹ Duy lén lút đứng ở cửa phòng khách nhìn thấy anh ta tiêm thuốc, cô ấy mới nhớ ra Kiều Bích Ngọc từng nói Đường Tuấn Nghĩa là bác sĩ học hai bằng.
Sau đó, cô ấy cũng nhớ ra Lục Khánh Nam đã đề cập rằng Đường Tuấn Nghĩa gây rắc rối trong ngành tài chính, anh ta cũng rất có kinh nghiệm về tâm lý học… Đường Tuấn Nghĩa thực sự là một người… rất kỳ lạ.
Châu Mỹ Duy không biết phải định nghĩa anh ta như thế nào.
Dù sao, ở cùng với một người như Đường Tuấn Nghĩa, có là bạn bè hay đối thủ chắc chắn đều cảm thấy áp lực cùng hổ thẹn.
“Tôi ra ngoài mua đồ ăn.”
Rốt cuộc, Châu Mỹ Duy cảm thấy chính mình là một người bình thường, ngàn vạn lần cũng đừng nghĩ đến việc so đo với người bất chấp thiên địa này, thành thật làm cu li thì hơn.
Châu Mỹ Duy lấy ví và điện thoại di động rồi đi ra ngoài, cô ấy sống trong một khu nhỏ với hơn năm trăm hộ gia đình.
Cô ấy xuống thang máy nhìn xung quanh, không biết có phải ảo giác không, mấy ngày nay an ninh của khu này đã được tăng cường.
Hôm qua cô ấy đã đặc biệt đi hỏi Đường Tuấn Nghĩa có phải phái người đến trông coi ở đây không, Đường Tuấn Nghĩa chỉ đáp lại một chữ, không.
Cũng có thể là lương tâm của quản lý khu trỗi dậy.
Cũng tốt, ít nhất những người nhà họ Kiều không thể tùy ý đến đây được.
Khi đến bãi đậu xe, Châu Mỹ Duy đang chuẩn bị lấy chìa khóa để mở chiếc xe Xiali nhỏ của cô ấy thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Tầng hầm tương đối trống trải nên tiếng chuông vang lên lặp đi lặp lại nghe hơi u ám.
“Ai vậy nhỉ?”
Châu Mỹ Duy ngồi vào ghế lái và nhanh chóng lấy chiếc điện thoại di động trong túi ra.
Cô ấy đã thất nghiệp vài tháng nay nên về cơ bản không có giao tiếp với bên ngoài nhiều.
Đây là một cuộc gọi lạ, cô ấy chột dạ không muốn trả lời.
“Chẳng lẽ có hóa đơn nào quên thanh toán…”
Trên thực tế, tiền tiết kiệm của cô ấy gần như cạn kiệt.
Cô ấy đã bị tập đoàn sa thải vài tháng trước nhưng không thể tìm được một công việc thích hợp, phải cắt giảm lương thực.
Ban đầu, tìm việc là ưu tiên hàng đầu của cô ấy, nhưng bây giờ Kiều Bích Ngọc như thế này, cô ấy không an tâm.
Thắt lưng buộc bụng, mỗi ngày mua đồ cô đều phải tính toán sao cho có thể tiết kiệm nhất.
Chắc chắn Kiều Bích Ngọc không thể trông chờ vào tình huống này.
Nhưng cô không thể trực tiếp đòi tiền Đường Tuấn Nghĩa được, cô không biết làm thế nào để mở miệng.
Cuối cùng, cô quyết định đợi cho đến khi thực sự không thể trả nổi ba trăm nghìn, để tránh mua về quá nhiều nguyên liệu nấu ăn tồi tàn rồi mới nói.
Hơn nữa, Kiều Bích Ngọc vẫn là một người kén ăn.
Châu Mỹ Duy không khỏi than thở, cô thực sự rất khó nuôi.
Trước kia không biết Quách Cao Minh chăm sóc cô như thế nào, hẳn là anh rất biết chịu đựng.
Nghĩ đến nhà họ Quách mà cô ấy cảm thấy hơi ớn lạnh, bao giờ Quách Cao Minh mới quay lại đây.
Chắc là do bên kia gọi điện cho Châu Mỹ Duy ba lần liên tục mà không có ai trả lời nên cuối cùng đành bỏ cuộc, nhưng bên kia đã trực tiếp gửi một tin nhắn văn bản qua đây.
Châu Mỹ Duy nghe thấy tiếng tin nhắn, vẻ mặt đầy sự chột dạ, cúi đầu liếc nhanh một cái.
Lập tức cô ấy phấn chấn: “Wow, ai chuyển tiền cho mình vậy?”