ời đi phủ Thái Phó, nàng lập tức lên xe ngựa gấp rút chạy về kinh thành, sợ sẽ bị kẻ khác phát hiện nàng vụng
trộm chuồn ra phủ. Vậy mà trong nháy mắt, khi nàng vừa lẻn vào cửa sau,
nàng phát hiện mình đã bại lộ.
“Ngươi đi đâu?” Tát Hoàn đen mặt đứng trên bãi cỏ cách nàng không xa,
nhìn nàng chằm chằm không chuyển mắt, nhìn đến mức lòng nàng cũng sợ
hãi.
Nàng thực chột dạ, không có biện pháp, làm tặc, không đúng, là chuồn êm
xuất môn, trong lòng vẫn cảm thấy mình không đúng. “Ta, đâu có đi đâu.”
“Là không đi chỗ nào sao?” Tát Hoàn không dễ dàng buông tha nàng như
vậy, khi phát hiện nàng mất tích, hắn thiếu chút nữa phát điên, thiếu
chút nữa hỏng mất. Hiện tại nàng trở lại, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi,
đồng thời, cơn tức trong lòng lại nổi lên.
“Ta đi Hoa Tụ Lâu, rồi đi xem tửu phường của ta.” Chột dạ thì chột dạ,
nàng cũng không phải người dễ bị hù dọa, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói.
Không ngờ hắn nghe nàng nói như vậy, sắc mặt càng đen càng kém, hừ lạnh
một tiếng, đột nhiên lắc mình một cái tiến sát trước mặt nàng, túm chặt
lấy người nàng.
Lăng Nhược Nhược thình lình bị hắn thần tốc bắt lấy, còn chưa kịp phản
ứng gì, người đã bị hắn vác lên. Nàng theo phản xạ, giãy dụa lên:
“Buông, hỗn đản, mau thả ta ra, ngươi không thể đối với ta như vậy, ta
đi ra ngoài thì làm sao chứ, ngay cả tự do thân thể cũng không có.
Buông……”
Nàng giãy dụa thật sự lợi hại, vừa kêu vừa đánh vừa đấm, tay chân cùng
sử dụng, Tát Hoàn thiếu chút nữa không giữ không chắc, làm nàng ngã sấp
xuống. Kết quả, hắn tức giận, gắt gao ôm lấy nàng, một đường thẳng đến
biệt viện.
“Ngươi, vương bát đản, buông.” Lăng Nhược Nhược thấy hắn không chút nhúc nhích, đánh đấm không ăn thua, mắng cũng không nghe vào, chỉ khiến bản
thân mệt mỏi, mồ hôi chảy ròng ròng, lại khiến người ta chê cười.
Vào trong biệt viện, bước vào phòng, Tát Hoàn ném nàng lên trên giường,
lửa giận phừng phừng nhìn nàng. “Nói, ngươi rốt cuộc đi đâu?”
“Ngươi có tật xấu a, ta nói, ta đi tửu phường, đi Hoa Tụ Lâu, lỗ tai
ngươi có vấn đề a.” Bị ném đến đầu óc quay cuồng, nàng vừa cố gắng đứng
lên, vừa hỏa đại quát hắn.
“Ta phái người đi tửu phường tìm, không có ai thấy ngươi tới. Hoa Tụ Lâu ta tự mình đi, Hoa mụ mụ nói ngươi không có tới.” Hắn nói ra nàng đang
nói dối, đây mới là chỗ khiến hắn giận nhất, nàng cư nhiên lừa hắn, cư
nhiên nói dối.
Lăng Nhược Nhược không lường trước hắn cư nhiên tự mình đi tìm nàng, còn vạch trần nàng. “Đúng, ta nói dối. Ta không đi tửu phường, không đi Hoa Tụ Lâu, ta đi tìm cha ta.” Nàng tức giận nói, không thèm nhìn hắn.
Tìm cha nàng? Thái Phó? “Ngươi gặp Thái Phó?” Hắn thình lình tiến lên nắm lấy tay nàng, chất vấn hỏi.
“Gặp thì thế nào?” Cơn tức của nàng cũng bốc lên, đó là cha của nàng nha, nàng không được gặp sao? Không thể gặp sao?
Tát Hoàn không thể thế nào, chỉ là tâm tình hiện tại thật không tốt.
“Thái Phó nói gì? Ông ấy không phải đã nói không nhận ngươi làm con gái
nữa sao? Ông ấy không phải đã nói không muốn gặp ngươi sao?” Hắn liên
tiếp hỏi liền mấy câu, hắn nhớ rõ Thái Phó là người nhất ngôn cửu đỉnh,
nói là làm, nàng sao có thể gặp được ông.
“Bởi vì ta không phải con gái ông ấy, đương nhiên ông ấy chịu gặp ta.”
Nàng nói toẹt ra, dù sao chuyện này đã không còn là bí mật gì nữa, đối
với nàng mà nói, nàng đã không còn sợ hãi.
Tát Hoàn nhíu mày, thực mất hứng, hỏi nàng cái gì, nàng lại xả ra một
đống. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải nhốt nàng trong phòng, dặn dò
nàng không được bước ra khỏi biệt viện nửa bước, lại phái không ít thị
vệ và tỳ nữ túc trực ở biệt viện, cơ hồ là năm thước có một trạm gác.
Dù không thể ra ngoài, Lăng Nhược Nhược vẫn rất an phận, ngay cả Thái
Phó cũng không biết cha cục cưng là ai, mà bản thân nàng cũng chẳng rõ,
đành phải đi bước nào tính bước đó.
Hôm nay, nàng chống cằm ngồi trong lương đình ở hoa viên miên man suy
nghĩ, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: “Thái Hậu giá
lâm.” Ngay sau đó là rất nhiều tiếng bước chân rầm tập chạy ra, kèm theo loạn thất bát tao tiếng thỉnh an.
Thái Hậu đã đến rồi sao, quả nhiên là nhịn không được, Tát Hoàn không ở
nhà, bà ta rốt cục đến. Lăng Nhược Nhược vừa vui vừa lo, đột nhiên cảm
thấy có chút sợ hãi, khiếp đảm.
“Vương phi, Thái Hậu đến.” Thấy nàng còn ngây ngốc ngồi, tỳ nữ bên cạnh sốt ruột nhắc nhở.
Nàng đành phải đứng lên, sửa sang quần áo lại một chút, bước nhanh ra
ngoài, chuẩn bị đến cửa biệt viện nghênh đón. Nhưng nàng còn chưa bước
tới cửa, đã nghe được giọng nói uy nghiêm của Thái Hậu: “Các ngươi đều
chờ ở bên ngoài, ai gia có việc cần nói với Vương phi các ngươi.”
“Tuân lệnh, Thái Hậu.” Người bên ngoài cung kính đồng thanh nói.
Lăng Nhược Nhược ngừng bước, nàng không cần đi ra ngoài nghênh đón, có người đã đi vào.
“Tham kiến Thái Hậu.” Tỳ nữ phía sau nàng vội vàng cung kính hành lễ.
“Tham kiến Thái Hậu.” Lăng Nhược Nhược cũng chỉ có thể bắt chước hành lễ, trong lòng cực kì bất đắc dĩ.
Thái Hậu nhìn nàng, cất cao giọng nói: “Đứng lên đi.”