Lăng Sơn rốt cục đem chân tướng chuyện năm đó nói cho nàng.
Nguyên lai, năm đó, thân là con gái của Thái Phó, Lăng Nhược Nhược,
đương nhiên là nguyên chủ của khối thân thể này, vì có phụ thân là thầy
của đương kim Hoàng Thượng và nhị vị Vương gia lão sư, nên Lăng Nhược Nhược dĩ nhiên có nhiều cơ hội gặp gỡ ba người.
Ba nam nhân phong lưu phóng khoáng, quyền cao chức trọng, anh tuấn soái
khí, lập tức liền bắt được trái tim đơn thuần của cô gái. Mà ngay lúc
đó, ba vị vương tử, đương nhiên dễ dàng chiếm lấy tâm tư của cô gái. Vì
biểu hiện bản thân mị lực khôn cùng, liền cùng nhau đánh cuộc, ai chiếm
được nàng trước, người đó thắng.
Ai ngờ, ba vị vương tử mị lực quá lớn, khiến Lăng Nhược Nhược không biết nên thích ai, thích ai nhiều một chút. Rất lâu, nàng vẫn nghĩ không ra, ba vị vương tử gấp đến độ không thể không xuất ra chiêu cuối cùng: giữ
lấy nàng.
Ai ngờ, bởi vì nàng yếu đuối, không thể tính toán thiệt hơn, đành để cho ba vị vương tử, mỗi người đều trước sau giữ lấy nàng. Mấy tháng sau,
bụng nàng lớn.
Sau khi Lăng Sơn biết được, ông nổi trận lôi đình, thấy quá sức mất mặt, nhưng cũng không thể làm được gì, cuối cùng đành phải phẫn nộ từ quan
về nhà, không chịu nhận đứa con gái này nữa. Mà lúc đó, Hoàng Thượng và
hoàng hậu vì bình ổn cơn giận của Lăng Sơn, đành phải tứ hôn cho Lăng
Nhược Nhược, gả cho nhị vương tử Tát Hoàn, lúc ấy rất vui vẻ, làm Vương
phi.
Rồi, Tát Hoàn biết được nàng thế nhưng có gian díu với huynh trưởng và
đệ đệ của mình, tức giận đến mức vừa cưới nàng xong liền hờ hững, khi
biết nàng đã có thai, liền cưới Vũ Sương Nhi – lúc ấy cũng mang thai –
vào cửa.
Lăng Nhược Nhược nghe xong, thật lâu không nói nên lời, đây là kết quả
do xã hội phong kiến lưu lại a. Lăng Nhược Nhược kia yếu đuối, không
ngăn cản không được thế công của đám nam nhân, lại không biết nên cự
tuyệt thế nào, chỉ mới dụ dỗ hai ba câu liền lên giường.
Thường xuyên qua lại, còn có gian tình với cả ba vương tử, rốt cuộc ngay cả đứa con trong bụng cũng không biết là của ai. Thế nên, cha nàng giận a, hỏa a, hận a, liền thề đoạn tuyệt quan hệ với nữ nhi này.
Thật lâu sau, thật lâu sau, Lăng Sơn và Lăng Nhược Nhược đều trầm mặc
không nói, mông lung nhìn sang nơi khác. Chuyện như vậy, đến nay vẫn
khiến người ta khó chịu.
“Nàng thật sự đã chết sao?” Lăng Sơn thì thào hỏi, ông đã tin, chân
chính Lăng Nhược Nhược luôn khiếp đảm, trước mặt ông không những không
dám nói lớn tiếng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Còn Lăng Nhược
Nhược trước mặt, không chỉ dám nhìn thẳng vào mắt ông, thậm chí khí chất khi nói chuyện đều không giống người thường, càng miễn bàn đến chuyện
vài năm ông âm thầm điều tra, nàng thiết kế Ninh Vương gia hưu nàng, còn mở mấy cửa hàng nổi tiếng khắp cả nước, lại có phủ đệ riêng của mình.
Đây là điều mà đứa con gái yếu đuối kia của hắn vĩnh viễn vô pháp làm
được, bởi vì nàng vĩnh viễn không có phân quyết đoán này.
Lăng Nhược Nhược gật gật đầu, trong lòng biết ông tuy rằng thống hận nữ
nhi không hiểu chuyện, nhưng nội tâm vẫn luôn yêu nàng, quan tâm nàng.
Sau đó nàng liền đem chuyện mình làm thế nào mà xuyên không đến, tất tần tật kể ra hết.
“Như vậy cũng tốt, nó cũng giải thoát rồi.” Thái Phó thở dài một hơi,
hốc mắt đã ươn ướt, đối với đứa con gái này, nội tâm ông vẫn rất phức
tạp.
“Nhưng nàng, vẫn luôn yêu ngài, tưởng niệm ngài.” Từ trong thâm tâm,
Lăng Nhược Nhược có thể cảm nhận được nỗi run rẩy của khối thân thể này, đó là cảm thụ của bản tôn Lăng Nhược Nhược.
Thái Phó bỗng dưng thương lão rất nhiều, ái nữ rời đi, làm cho cả đời
này của ông liền không còn ý nghĩ gì nữa. Bất quá, “Ba vị vương tử lại
dây dưa ngươi?” Ông chợt lên tinh thần, trong lòng biết nàng là vị
chuyện này mà đến.
“Đúng vậy, bao gồm đương kim Thái Hậu. Ta cũng không biết năm đó rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì, cục cưng rốt cuột là con ai, cho nên ta cố ý
tới hỏi ngài, ngài có biết không?” Nàng nóng lòng muốn biết chân tướng,
vội vàng hỏi, đây là mục đích cuối cùng của nàng.
Thái Phó lắc đầu, thở dài nói: “Lão phu không biết, năm đó lão phu cũng
hỏi qua tiểu nữ, nàng nói nàng không biết thai nhi trong bụng là của
ai.” Cho nên hắn mới tức giận a, nữ nhi cư nhiên tùy tiện như thế, thế
này hỏi hắn biết giấu mặt vào đâu!
Lăng Nhược Nhược thực thất vọng, không nghĩ tới lại không có thu hoạch.
Vẻ thất vọng của nàng như viết trên mặt, bất quá, khi nàng ngẩng đầu
thấy Thái Phó tựa hồ đã muốn một đêm thương lão, nàng không biết bản
thân tới là đúng hay sai.
“Thực xin lỗi, Thái Phó, ta không cố ý.” Nàng đứng lên, cung kính nói với ông.
Thái Phó nhìn nàng, miệng muốn nói cái gì, giật giật mấy cái, cuối cùng
cũng không nói, chỉ vô lực nâng tay lên, hướng nàng phất phất tay.
Lăng Nhược Nhược biết, ông là nói mình có thể đi rồi.
“Cám ơn Thái Phó, ta đi trước.” Nàng vội vàng nói, nói xong xoay người định rời đi thư phòng.
“Khoan đã.” Ngay lúc nàng sắp sửa ra khỏi thư phòng, Thái Phó đột nhiên kêu lên.
Lăng Nhược Nhược nghe thấy ông gọi, vội vàng quay đầu, cung kính hỏi: “Thái Phó, ngài còn có chuyện gì sao?”
Thái Phó gắt gao nhìn nàng, rốt cục cố lấy dũng khí nói: “Nhược Nhi, ngươi có thể gọi ta một tiếng cha không?”
A, Lăng Nhược Nhược nghe vậy chưng hửng, bất quá nàng rất nhanh hiểu
được tâm tư của vị lão nhân trước mắt này, nàng gật gật đầu, cố gắng duy trì bình tĩnh: “Cha.”
Thái Phó gật gật đầu, hướng nàng phất tay nói: “Đi đi.”
Lăng Nhược Nhược thật sâu nhìn ông một cái, lần này rốt cục xoay người rời đi.
Khi nàng vừa ly khai, Thái Phó liền thất thần ngã ngồi trên ghế, thật
lâu không nói nên lời, mấy giọt nước mắt lặng yên chảy xuống, ướt sũng
hai má.