“Con tên gì?” Thái Hậu vẻ mặt từ ái hỏi, ôm lấy thân mình nhỏ nhắn của bé, đặt lên đùi mình.
Bé mị mị cười với bà, vui tươi hớn hở nói: “Hoàng thái thái, cục cưng tên là Chí Tôn Bảo, là mẹ đặt tên cho cục cưng. Mẹ
nói, cục cưng là bảo bối đáng yêu nhất, thông minh nhất trong thiên hạ.” Nũng nịu lời nói, dễ nghe đồng âm, thực khiến người ta thích a.
Chí Tôn Bảo? Thái Hậu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, không tiếng động nở nụ
cười, tên cục cưng lấy thật hay, dạy cũng tốt lắm, bà mới ngồi với bé
được một chốc đã thấy rất thích bé.
“Cục cưng ngoan quá.” Bà nhịn không được khích lệ, dùng mặt dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
“Cục cưng cũng thích hoàng thái thái.” Bé khanh khách cười không ngừng, mặt mày hớn hở càng khiến bé thêm đáng yêu.
Thái Hậu ôm bé, yêu thích không buông tay, vừa đút bánh cho bé ăn, vừa
cho bé uống nước trà. Bé chép chép cái miệng nhỏ nhắn, vui vẻ bất diệc
nhạc hồ.
Sau đó, bà lại tự mình đem bé vào phòng ngủ của mình ngay cách vách, gọi người mang rất nhiều món đồ nhỏ ngộ nghĩnh tới, bao gồm ngọc như ý, kim khóa, tặng bé rất nhiều thứ tốt.
Cục cưng cũng thực thích vị thái thái trước mắt, bởi vì bà không những
xinh đẹp, lại còn đặc biệt tốt với bé. Từ ăn uống đến đồ dùng, bé vừa
mới đến, bà đã lập tức tặng bé không biết bao nhiêu thứ.
“Thái thái, cục cưng chơi với thái thái a.” Bé thấy bà đối tốt với mình, mắt to nhanh như chớp chuyển động, trong đầu liền nghĩ ra một ý tưởng.
Thái Hậu cứ nghĩ bé muốn mình cùng chơi trốn tìm, liền nói: “Được, cục
cưng chơi với thái thái.” Tay khẽ che cái miệng cười đến không thể khép
lại, thầm nghĩ hẳn là nên nói mình chơi với bé mới phải.
“Vậy đem những thứ trên bàn thu lại đi, chúng ta ra bãi cỏ ăn thôi.” Bé
mỗi lần nhớ lại những lần mình và Lăng Nhược Nhược ở cùng một chỗ, lòng
còn có chút khổ sở, nhưng cảm giác tốt đẹp kia không vì vậy mà không
khắc sâu vào lòng.
Ra bãi cỏ ăn? Thái Hậu ngây ngẩn cả người, trên cỏ bẩn hề hề, rất không
hợp với thân phận Thái Hậu, hơn nữa phơi nắng dưới mặt trời không tốt
cho làn da.
Không đợi bà kịp phản ứng, bé nói tiếp.
“Thái thái, chúng ta nhờ bọn họ giúp chúng ta làm lò nướng được không?”
Bé nghiêng đầu nghĩ, hắn luôn thích ăn cơm dã ngoại và nướng thịt.
Lò nướng? Kia lại là cái gì? Thái Hậu mờ mịt, bà không rõ bé muốn làm gì. “Cục cưng, đó là cái gì, nói cho hoàng thái thái.”
Bé hưng phấn gật gật đầu, bất quá trước khi bé bắt đầu, Thái Hậu vội
vàng triệu Vương công công và đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng lên nghe giảng.
Vì thế, bé phi thường kiên nhẫn giải thích, sau đó Thái Hậu hỏi mấy câu, đầu bếp Ngự Thiện Phòng hỏi thêm mấy câu, rốt cuộc Thái Hậu đã hiểu đó
là cái gì.
“Thứ này thực mới mẻ, nghe ra thấy rất thú vị.” Cuối cùng, Thái Hậu ra
một kết luận như vậy, đối đề nghị này của bé tràn ngập hứng thú.
Bé cười tủm tỉm nói: “Thái thái, đương nhiên là thú vị, cục cưng thích
nhất đó a! Mẹ cũng thực thích, mẹ và con trước kia thường xuyên ăn cơm
dã ngoại rồi nướng thịt.” Bé nói xong, còn làm ra bộ dạng thèm chảy nước miếng.
Thái Hậu phi thường tâm động, lập tức phân phó Vương công công cùng đầu bếp Ngự Thiện Phòng mau chóng chuẩn bị.
Vương công công và đầu bếp Ngự Thiện Phòng lập tức nghe lệnh, vội vội vàng vàng bắt tay vào việc.
Mà bé thì khoái hoạt vô cùng, không nghĩ tới tiến cung lại vui đến vậy,
có rất nhiều người thích mình, lại luôn nhường nhịn mình.
Thái Hậu vừa thương vừa yêu bé, cái miệng nhỏ nhắn này thật biết nói
ngọt, đứa nhỏ không những ngoan ngoãn lại lễ phép, bộ dáng vừa nhìn đã
thấy đáng yêu, lập tức trở thành bảo bối trong lòng bà.