Bé thực ngoan, cũng thực nghe lời, tuổi còn nhỏ đã trải qua nguy hiểm, cũng may, Lăng Nhược Nhược luôn dùng
phương thức hiện đại để giáo dục, cho nên bé tuy còn nhỏ nhưng đặc biệt thành thục.
Bé im lặng ngồi, ngay cả Vương công công đều cảm thấy rất kỳ quái, vì
thế vội vàng cười nói: “Tiểu Vương gia không cần khẩn trương, Thái Hậu
tốt lắm.”
“Gia gia, Thái Hậu thái thái thực cô đơn sao? Cục cưng sẽ chơi với bà,
làm cho bà vui vẻ khoái hoạt.” Bé cười tủm tỉm nói, bé phải dũng cảm, mẹ đã nói, chỉ người dũng cảm mới có thể bảo hộ mẹ, cho nên bé phải dũng
cảm, thực dũng cảm mới được.
Vương công công nghe vậy, trợn mắt há hốc mồm rất nhiều, trong lòng lại
tán thưởng không thôi, cách nói chuyện lẫn phong thái của đứa nhỏ này
đều rất hào phóng, có thể thấy được mẫu thân bé dạy rất có cách a. Hắn
đối bé yêu thích kìm lòng không được càng thêm sâu sắc, cảm thấy đứa bé
này đáng yêu vô cùng.
“Thái Hậu nhất định sẽ rất vui.” Hắn dám khẳng định, ngay cả một người
nghiêm khắc bất cẩu ngôn tiếu như Thái Hậu cũng sẽ thích bé, đứa nhỏ này phỏng chừng tiền đồ vô lượng a.
Một đường đi thẳng, đến hoàng cung, lại đổi kiệu, chậm rãi hướng tới tẩm cung của Thái Hậu tẩm, chỉ chốc lát sau, liền đi tới Vị Ương Cung của
Thái Hậu.
Lúc này Thái Hậu đã sớm ngồi đoan chính ở chủ vị, tuy rằng bà biết đến
sự tồn tại của, nhưng bởi vì Lăng Nhược Nhược, nên bà thật khó mà xem
trọng bé, luôn không muốn gặp. Nếu không phải lần này Tát Nhãn đến cầu
tình, nếu không bởi vì cục cưng cũng là hoàng gia huyết mạch, phỏng
chừng bà ngay cả liếc nhìn cũng không muốn.
“Tiểu Vương gia đến.” Ngay lúc bà còn đang miên man suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo, bé đến.
Thái Hậu mặt mày nghiêm túc nói: “Truyền.” Bà quyết định sẽ làm căng một chút, cho bé biết, bà rất lợi hại.
Bé theo Vương công công đi vào, tuy rằng có chút sợ chỗ lạ, bất quá
trong lòng bé, tò mò cùng lòng thương hại tạm chiếm thượng phong.
Trên đường đi, bé nhịn không được hết nhìn đông tới nhìn tây, kim bích
huy hoàng, phi long phượng vũ, trang sức rực rỡ, còn có đủ thứ lạ lẫm cổ quái, lại thêm rất đông người. Tất cả khiến bé có chút ứng phó không
nổi.
Thẳng đến khi bé nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp thành thục ngồi ở chủ
vị, cao cao tại thượng, thân thể nhỏ nhắn được Vương công công nắm tay
đi vào đột nhiên dừng lại.
“Tiểu Vương gia, đây là Thái Hậu, mau thỉnh an Thái Hậu a.” Vương công
công nói nho nhỏ vào tai bé, hắn cũng không muốn bé làm gì chọc tức Thái Hậu, đứa nhỏ này thật là cục cưng trong lòng hắn a.
“Hoàng thái thái thật xinh đẹp, trẻ giống như mẹ vậy, thực giống tỷ tỷ.” Ai cũng không ngờ, bé cư nhiên cười tủm tỉm há mồm nói ra một câu kinh
người, sau đó giương hai mắt to ngơ ngác nhìn Thái Hậu.
Lặng ngắt như tờ, không khí tĩnh lặng, thời gian yên lặng. Tất cả mọi
người giật mình nhìn bé, thậm chí có chút người nhát gan đã bắt đầu phát run, ngay cả Vương công công bên cạnh bé cũng nhịn không được lau một
phen mồ hôi.
Ai có thể đoán trước bé cư nhiên sẽ nói như vậy? Nếu biết, hẳn là ai
cũng không để bé nói, chọc giận Thái Hậu, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
“Ha ha ha, ngoan, bé thật đáng yêu. Đến, đến bên cạnh ai gia, để ai gia
nhìn cho kỹ xem.” Càng khiến mọi người trợn trắng mắt là, Thái Hậu không những không giận mà còn cười, lại là cười thực vui vẻ, bà còn vẫy vẫy
tay gọi bé.
“Hắc hắc, thái thái, cục cưng đến đây, thái thái tiếp được a.” Bé cũng
thực vui vẻ, buông ra tay Vương công công, chạy vội tới chỗ Thái Hậu,
lập tức liền nhảy vào trong lòng bà.
Thái Hậu như có phản xạ có điều kiện tiếp được thân thể nhó nhắn, mềm
mềm hương hương của bé, cảm thụ cảm giác có bé rúc vào trong lòng mình.
Cảm giác này tựa hồ thực khác biệt, không giống như những lúc bà ôm
những hoàng tôn khác.
Cảm giác không giống, thị giác không giống, cảm tình vì vậy cũng không giống.