“Không thể, nàng hết lần này đến lần
khác thương tổn ngươi và cục cưng, bổn vương không thể buông tha nàng.”
Tát Nhãn là người thứ nhất lên tiếng phản đối, hắn ngàn vạn lần không
đồng ý dễ dàng buông tha cho nữ nhân ác độc kia như vậy.
Tát Hoàn cũng không nói gì, gật gật đầu, không giết cũng có thể, nhưng không thể cứ như vậy buông tha nàng.
Lăng Nhược Nhược kỳ thật trong lòng rất phức tạp, không giết nàng ta, kỳ thật cũng khó nuốt trôi nỗi hận trong lòng, nhưng nếu giết thì có ích
gì? Sẽ hết giận sao? Sẽ giải hận sao? Còn Tát Duệ thì làm sao bây giờ?
Hắn còn nhỏ, biết được mẹ mình là người như vậy, hắn biết chấp nhận thế
nào, lại biết thừa nhận kết cục đó ra sao?
“Thả nàng đi, vì Duệ Nhi.” Nàng nhẹ giọng nói, ôm chặt bé vào lòng, nàng tin tưởng con cũng nghĩ như vậy, đứa nhỏ không có mẹ đều thực đáng
thương.
“Này…… ” Huynh đệ hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới nàng sẽ có quyết định như vậy.
Lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn đi từ ngoài phòng vào, đến trước mặt
Lăng Nhược Nhược, quỳ xuống, khóc nói: “Mẫu phi, cám ơn mẫu phi không
giết, Duệ Nhi cám ơn mẫu phi buông tha nương của con.”
Tát Duệ? Ba người chấn động, thật không ngờ cuộc nói chuyện đã bị hắn
nghe hết. Lăng Nhược Nhược một tay ôm bé, một tay ngồi xổm xuống nâng
hắn dậy.
“Duệ Nhi, là lỗi của người lớn, không liên quan đến con, con là vô tội,
con không có sai. Chuyện của mẹ con, mẫu phi nhất định sẽ cho con một
công đạo.” Nàng lau khô nước mắt cho hắn, đau lòng nói. Làm mẹ rồi mới
biết được, con mình là quan trọng nhất, là ưu tiên hơn hết.
“Duệ Nhi cám ơn mẫu phi, Duệ Nhi thay nương tạ lỗi với mẫu phi và đệ đệ, nàng không nên thương tổn mẫu phi và đệ đệ.” Tát Duệ rất hiểu chuyện,
hắn thực cảm kích Lăng Nhược Nhược đã cầu tình cho mẹ hắn, chỉ cần nàng
mở miệng, Vũ Sương Nhi sẽ không phải chết.
Tát Hoàn và Tát Nhãn liếc mắt nhìn nhau một cái, biết chính mình hiện
tại không thể xử trí Vũ Sương Nhi được nữa, nhưng không có khả năng dễ
dàng tha nàng. Nàng tội chết có thể miễn, tội sống khó buông tha.
“Như vậy đi, Nhược Nhi, Duệ Nhi, bổn vương quyết định lưu đày Vũ Sương
Nhi, trục xuất khỏi vương phủ, không còn là người của Ninh Vương phủ,
càng không thể lại bước vào vương phủ hay kinh thành nửa bước. Nàng sẽ
bị lưu đày đến quê nhà ở Giang Nam, coi như là cho nàng một nơi để sống
tiếp quãng đời còn lại.” Tát Hoàn niệm tình vợ chồng, ngẫm lại mới ra
quyết định này.
“Quyết định như vậy đi.” Tát Nhãn cũng đồng ý, hắn cũng không nhẫn tâm để Tát Duệ thương tâm khổ sở.
“Cám ơn phụ vương, cám ơn Vương thúc.” Tát Duệ lau nước mắt, vì Vũ Sương Nhi không bị giết mà cảm động vô cùng.
Tát Hoàn không muốn gặp lại Vũ Sương Nhi, quay sang nói với Tát Nhãn:
“Ngày mai đệ phái quan binh áp giải nàng đến Giang Nam, còn những người
khác, nên phạt thì phạt thế ấy.
“Vâng, vương huynh.” Tát Nhãn cũng nghĩ như thế, gật đầu đáp.
.
.
.
Ngày thứ hai, Tát Duệ từ sáng sớm đã đến tiễn Vũ Sương Nhi, hai mẹ con
gặp mặt nhau lần cuối cùng, nhịn không được ôm nhau khóc rống. Tát Duệ
kể lại chuyện Lăng Nhược Nhược không giết nàng mà có ý thả cho Vũ Sương
Nhi nghe. Vũ Sương Nhi nghe xong, thật lâu đều không nói nên lời. Cùng
nàng đi chuyến này còn có Uyển Ngữ, Uyển Ngữ cũng bởi vì vậy mà thoát
được cái chết.
Trong khi Tát Duệ đưa tiễn Vũ Sương Nhi, Thái Hậu lại tới Ninh Vương phủ, bà đã biết được hết thảy, cố ý tới thăm bé.
“Tham kiến Thái Hậu.” Lăng Nhược Nhược và bé đang ngồi ở hoa viên, mãi
đến khi Thái Hậu xuất hiện trước mặt mới phát hiện, vội vàng cúi xuống
hành lễ.
Thái Hậu thấy bé im lặng không nói gì, đau lòng không thôi. Bà không để ý đến Lăng Nhược Nhược, lập tức đến trước mặt bé, ôm lấy bé, xót xa nói:
“Cục cưng, không sao, đừng sợ, có hoàng thái thái ở đây, về sau hoàng
thái thái sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn con.”
Bé gật gật đầu, nhu thuận nghe lời, im lặng rúc vào lòng bà.