Mẫu phi, là thật sao?” Tát Duệ đến
trước cửa lao nhìn Vũ Sương Nhi, khổ sở hỏi. Khi hắn nhìn thấy ánh mắt
cầu xin của Vũ Sương Nhi, lòng hắn đã lạnh triệt để.
Vũ Sương Nhi không thể nhìn thẳng vào con mình. Bởi vì nàng, mà con nàng có khả năng không chỉ khó giữ được địa vị, mà còn
có thể trở thành kẻ không được hoan nghênh nhất trong vương phủ.
“Thực xin lỗi, Duệ Nhi.” Nước mắt nàng rôi xuống, nàng thực xin lỗi con, thực xin lỗi hắn.
Tát Duệ không nói chuyện, hắn chỉ im lặng nhìn nàng. Mẫu phi rốt cuộc đã thừa nhận, nàng đã thương tổn Vương phi, thương tổn đệ đệ, nàng chính
là hung thủ.
“Ngài vì sao phải làm như vậy? Vì sao phải hại đệ đệ?” Hắn không rõ. Tuổi còn nhỏ, hắn thật không rõ.
Vũ Sương Nhi nhìn hắn, cắn cắn môi dưới, mới nói: “Vì con, vì vương vị
của con. Con mới là chủ nhân chân chính của Ninh Vương phủ, con mới là
con ruột của Ninh Vương gia, ta mới là Ninh Vương phi, không phải là ai
khác mà chính là ta. Ả tiện nhân đó và đứa con dã loại của a căn bản
không xứng, cũng không phải là người của Ninh Vương phủ. Bọn họ chiếm
lấy vương phủ của chúng ta, chiếm lấy phụ vương của con, chiếm lấy vị
trí chính phi của mẫu phi, cho nên bọn họ đều đáng chết. Nếu bọn họ
không chết, chúng ta một ngày không thể an bình.” Càng nói càng hận,
càng nói nàng lại càng không cam lòng.
Tát Duệ không thể tin được mẫu phi mình thế nhưng lại nói ra như vậy.
Nàng đến tận bây giờ vẫn còn cho rằng hết thảy đều là đương nhiên, cho
nên hết hại Lăng Nhược Nhược lại quay sang hại bé.
“Ngài không phải mẫu phi của ta, ngài không phải. Duệ Nhi không có người mẹ ác độc như vậy, không có. Đệ đệ tốt như vậy, đệ thực ngoan, rất hiểu chuyện, chuyện gì cũng đều nghĩ cho Duệ Nhi. Vương phi cũng vậy, nàng
đối tốt với Duệ Nhi lắm, tốt vô cùng. Ngài cư nhiên hại bọn họ, ta không có mẹ như ngài, không thể có.” Tát Duệ nhịn không được khóc lên, dùng
hết sức hét to với Vũ Sương Nhi.
“Con…… ” Vũ Sương Nhi tức giận đến không biết nói cái gì, trong lòng lại lạnh vô cùng, ngay cả chính con mình cũng không thích nàng, hiện tại
lại bởi vì nàng hãm hại mẹ con Lăng Nhược Nhược nên không muốn nhận
nàng.
Tát Duệ rơi nước mắt đầy mặt, nhìn nàng, nói: “Duệ Nhi về sau không có
mẫu phi như ngài.” Nói xong, chạy ra khỏi nhà lao, tức tưởi chạy đi.
Vũ Sương Nhi ngây dại, chẳng lẽ nàng thật sự đã làm sai sao? Nàng đã sai rồi sao?
.
.
.
Ninh Vương phủ. Biệt viện.
“Vương huynh, Nhược Nhi, Vũ Sương Nhi phải xử trí như thế nào, có nên
trảm hay không?” Tát Nhãn vào trong phòng ở biệt viện, vừa thấy ba người bọn họ lập tức khẩn cấp nói.
“Chém.” Tát Hoàn rất tức giận, bởi vì hắn dỗ mẹ con Lăng Nhược Nhược nửa ngày, hai người nọ vẫn không để ý đến hắn, lúc này Tát Nhãn tiến vào
hỏi, hắn không chút nghĩ ngợi đáp.
Tát Nhãn vui vẻ, gãi đúng chỗ ngứa, hại con của hắn cùng mẹ của con hắn, hắn chỉ muốn chém Vũ Sương Nhi, hiện tại vương huynh cũng có ý này, hắn mừng ra mặt.
“Vậy bổn vương lập tức đi làm.” Hắn lập tức muốn làm chuyện này ngay, đỡ cho nữ nhân kia lại tai họa nhân gian.
Đúng lúc này, Lăng Nhược Nhược vốn luôn trầm mặc không nói đột nhiên ra tiếng: “Chậm đã.”
“Nhược Nhi, chuyện gì?” Hai đại nam nhân trăm miệng một lời hỏi, không rõ nàng vì sao ngăn cản.
“Nàng ta cho dù có sai, nhưng cũng là bởi vì ngươi mà tạo thành. Đối với những chuyển xảy ra hôm nay, ta tuy rằng hận nàng, hận muốn cho nàng
chết, nhưng làm một nữ nhân, ta đồng tình nàng, vì nàng yêu một người
nên mới có thể không từ thủ đoạn, vì địa vị, vì con trai của nàng, nàng
mới có thể ác độc như thế. Mà hiện tại, tuy rằng chúng ta từng bị nàng
gây thương tổn, nhưng cũng may không bị tổn thương quá lớn.” Nàng chậm
rãi nói.
Tát Nhãn và Tát Hoàn hai mặt nhìn nhau, không biết nàng muốn làm gì.
“Thả nàng đi.”