Cha Nhóc Con Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo

Chương 5: Chương 5: Đát Đát Đát Đát Đát




Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Mấy bạn nhỏ khác cũng phát hiện ra thẻ công tác của Tạ Diệc Thư, không chớp mắt nhìn chằm chằm.

“Chú ơi.” Cô bé tên Đường Đường chỉ vào thẻ công tác của Tạ Diệc Thư, “Cô Cát ở lớp Nấm Nhỏ của bọn con cũng có một cái y hệt như vậy.”

“Cô Trương ở lớp Cà Rốt Nhỏ cũng có.” “Còn có thầy Vương ở lớp Súp Lơ Nhỏ nữa! Thầy ấy cũng có!”

Mấy bạn nhỏ ríu ra ríu rít, rất nhanh đã ý thức được rằng toàn bộ giáo viên ở nhà trẻ Vân Sơn đều có một tấm thẻ công tác giống vậy.

Đám nhỏ lập tức im lặng.

Bọn nhỏ nhìn nhìn nhau, bé trai cầm đầu tên là Vương Triều cẩn thận hỏi: “Chú ơi, chú cũng là giáo viên ở nhà trẻ bọn con ạ?”

Tạ Diệc Thư nhìn biểu cảm tội lỗi khi làm chuyện xấu sau lưng của bọn nhỏ, nhìn cười gật gật đầu.

“Cô Miêu Miêu có việc phải về khu 17, thầy nhận lớp hộ cô, làm thầy giáo sinh hoạt của mấy đứa.”

Đám nhóc hít hà một hơi.

Ban nãy đám nhóc rất nhiệt tình muốn trốn khỏi nhà trẻ, chờ cho những phiền não nho nhỏ của từng nhóc đều được giải quyết xong rồi mới ý thức được ý tưởng “Nhờ người lạ đưa mình rời khỏi nhà trẻ” của các bé là không đúng.

Đã làm sai lại còn bị thầy giáo bắt quả tang tại trận...... Bốn bạn nhỏ cúi thấp đầu, điều này khiến bạn nhỏ duy nhất còn đang ngẩng đầu trở nên đặc biệt dễ nhận ra.

Bé Bo chăm chú nhìn vào ảnh chúp trên thẻ công tác, hai má núng nính hơi phiếm hồng.

Thật sự rất giống!

Giống đến mười phần!

Tóc của các bạn nhỏ xù xù, thoạt nhìn có vẻ rất mềm mại.

Tạ Diệc Thư không nhịn được, lần lượt xoa đầu bọn nhỏ, đến phiên nhóc mập kia, lại khẽ nhéo nhéo mặt nhỏ của bé.

Béo béo mềm mềm, sờ thích vô cùng!

Tạ Diệc Thư nhịn xuống xúc động muốn nhéo nhéo thêm vài cái, tiếc nuối thu tay lại, nói với mấy đứa nhỏ, “Lần sau không được như vậy nữa nha, có ý tưởng gì thì phải nói với các giáo viên trước.”

Mấy bạn nhỏ Vương Triều ngoan ngoãn gật gật đầu.

Tạ Diệc Thư cười cười với đám nhóc, ôn hoà nói: “Vậy chúng ta về lớp học thôi nào, các bạn nhỏ khác chắc cũng đến lớp rồi.”

Cậu vươn tay ra với các bé, một cậu nhóc mập mập vượt lên bốn cánh tay nhỏ khác, bay nhanh tới nắm lấy tay cậu.

Bé Bo nắm chặt ngón tay Tạ Diệc Thư, gương mặt mũm mĩm nghẹn đỏ bừng: “Vâng ạ!”

Đám Vương Triều không nhận ra đồng bọn của mình có điều gì đó không thích hợp, các bé một tay lại nắm lấy một tay, chơi trò tay cầm tay.

Một tay khác của Bé Bo được Đường Đường kéo lấy, bước chân ngăn ngắn đi theo sao Tạ Diệc Thư, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sườn mặt Tạ Diệc Thư.

Sườn mặt cũng giống với ảnh chụp mà baba bé cho bé xem.

Trái tim nhỏ của Bé Bo nhảy lên thình thịch.

Bé muốn hỏi một chút thôi rằng Tạ Diệc Thư có phải mama của bé hay không, cái miệng nhỏ dẩu lên, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống.

Bé phải về nhà xem lại ảnh chụp của mama bé.

Bé sợ sẽ nhận sai người.

Lớp Nấm Nhỏ ở tầng một phía Tây.

Lúc Tạ Diệc Thư đưa mấy bạn nhỏ tới lớp học, trong lớp đã có không ít trẻ con.

Cô giáo Cát đang tiêu độc bút sáp để lát nữa vào học phải dùng tới, Tạ Diệc Thư vội vàng bước tới nhận lấy.

Cát Thanh nhìn cậu, động tác trên tay ngừng lại, cười cười với cậu: “Tôi mới nghe thông báo từ hiệu trưởng, cậu là giáo viên sinh hoạt mới tới đúng không? Tôi là Cát Thanh, sau này hai ta chính là cộng sự.”

“Tôi là Tạ Diệc Thư.” Tạ Diệc Thư nở nụ cười, “Về sau còn phải thỉnh giáo thêm nhiều.”

Cậu là người ôn hoà dễ gần, khi cười rộ lên quả thực rất dễ tạo hảo cảm cho người khác, Cát Thanh đã thổi bay lo lắng rằng “Đồng nghiệp mới có vẻ không dễ ở chung”, vui vẻ nói: “Trước tiên để tôi giới thiệu cho thầy một chút về đám nhỏ ở lớp Nấm Nhỏ của chúng ta.”

“Bé bên kia kìa, tên là Trần Lập, là lớp trưởng của lớp Nấm Nhỏ chúng ta. Bé rất hiểu chuyện, thường ngày cũng rất hay săn sóc các bạn nhỏ khác. Có bé ở đây, tôi và cô Miêu Miêu đều bớt lo hơn không ít.”

“Hai bạn nhỏ đang xếp gỗ bên cạnh Trần Lập, mặc áo đỏ tên là Trương Tử Hiên, mặc áo lam tên là Trương Tử Hạo, hai đứa nó là anh em sinh đôi, Tiểu Hiên là anh, dưới mắt có nốt ruồi nhỏ.”

“Bạn nhỏ đang xem sách tranh vẽ tên là Tiêu Ý, bé có hơi hướng nội, dễ khóc hơn mấy đứa nhỏ khác. So với lúc vừa mới tới nhà trẻ, bạn nhỏ này đã kiên cường hơn rất nhiều, nhưng khi nói gì với bé thì vẫn nên dịu dàng hơn một chút......”

Tạ Diệc Thư nghiêm túc nghe Cát Thanh giới thiệu, cố gắng ghi nhớ tên và tính cách của từng bạn nhỏ, bỗng cảm thấy có ánh mắt nho nhỏ nào đang nhìn cậu từ xa.

Bé trai tên Bé Bo kia đang hơi khom lưng, trốn sau món đồ chơi cơ giáp len lén nhìn cậu.

Thấy cậu nhìn qua, nhóc mập lập tức ngồi xổm xuống che kín hai mắt lại, nghĩ rằng làm như thế được coi là đã ẩn nấp.

Tạ Diệc Thư bị bé chọc cười, Cát Thanh nhìn theo ánh mắt cậu, cũng thấy được nhóc mập nào đó đang che mắt giả bộ tàng hình, giới thiệu: “Bạn nhỏ đó tên là Cố Bạc, là học sinh tháng trước mới chuyển tới lớp Nấm Nhỏ chúng ta. Bé......”

Cát Thanh dừng lại, có chút do dự.

Tạ Diệc Thư nhìn về phía cô, dò hỏi: “Sao vậy?”

Cát Thanh nhìn nhìn xung quanh, không có bạn nhỏ nào ờ gần chỗ này, nhỏ giọng thì thầm đủ để chỉ có cô và Tạ Diệc Thư nghe thấy: “Bé rất đáng thương, là đứa trẻ xuất thân từ gia đình đơn thân, chỉ có một mình baba thôi.”

“Baba bé là thợ sửa xe, hình như nợ bên ngoài không ít tiền, thường xuyên phải đưa bé chuyển nhà, lần này cũng là vì chuyển nhà, nên mới chuyển tới nhà trẻ Vân Sơn chúng ta.”

“Thầy Tạ, cậu nhìn xem bé có hơi lùn hơn so với những đứa nhỏ khác, lại béo hơn tụi nó, có lẽ cũng là bởi nhà bé không mua nổi dịch dinh dưỡng dành cho trẻ nhỏ, chỉ có thể cho bé ăn nhiều cơm hơn.”

Cát Thanh nhìn nhóc béo mũm mĩm thấp lè tè nấp sau món đồ chơi cơ giáp, ánh mắt tràn đầy thương tiếc, “Cả lớp Nấm Nhỏ chỉ có mình bé là con của gia đình đơn thân, tôi và cô Miêu Miêu rất ít khi nhắc tới chủ đề 'mẹ' hoặc 'mama' trước mặt đám nhỏ, bé còn quá nhỏ......”

Tạ Diệc Thư thấu hiểu gật gật đầu.

Cậu nhìn về phía nhóc mập đang ngồi xổm sau cơ giáp, nhớ tới bản thân mình khi còn nhỏ.

Lúc ấy tài chính ở cô nhi viện không đủ, bọn họ cũng rất ít được uống dịch dinh dưỡng. Chiều cao cũng không bằng được với những đứa trẻ khác, nhìn qua giống như bị suy dinh dưỡng.

Hơn nữa lại không có ba mẹ, khi còn nhỏ, cậu và mấy anh chị em ở cô nhi viện đều không ít lần bị đám trẻ con cùng tuổi cười nhạo. Sau đó Ninh Bất Trác và Giang Chu lần mò học được mấy chiêu đánh đấm trên quang não, lúc bấy giờ mới không còn ai dám bắt nạt bọn họ nữa.

Nghĩ về quá khứ, rồi nhìn nhìn nhóc mập đang ở xa xa đằng kia, giọng Tạ Diệc Thư lại càng mềm mỏng hơn: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô giáo Cát.”

Trước khi vào học, Tạ Diệc Thư tự giới thiệu bản thân với các bạn nhỏ.

Bởi vì có nhiều em trai em gái, nên Tạ Diệc Thư rất am hiểu cách giao tiếp với trẻ nhỏ. Một tiết mỹ thuật vừa trôi qua, cậu đã trở thành “thầy Thư Thư” trong miệng đám nhỏ.

Trong tiết mỹ thuật, Tạ Diệc Thư cũng chú ý tới Bé Bo vẫn luôn nhìn ngó cậu.

Các bạn nhỏ khác cũng sẽ nhìn cậu, nhưng là khi nào gặp cái gì khó mới nhìn về phía cậu, giơ tay nhờ cậu tới giúp. Nhưng nhóc mập này không giống vậy, bé cũng chỉ nhìn cậu, nhưng khi Tạ Diệc Thư đang đoán xem bé có phải cần cậu giúp gì hay không, chuẩn bị đi tới, bé lại cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.

Thời gian giải lao là ba mươi phút.

Tạ Diệc Thư dẫn mấy đứa nhỏ muốn đi vệ sinh tới WC, sau đó lại về rót nước ấm cho mấy đứa nhỏ muốn uống nước, rồi lại gọi mấy đưa đang nô đùa mồ hôi mồ kê đầy đầu tới, thay khăn đệm lưng cho các bé, xong xuôi cậu dựa vào vách tường chuẩn bị nghỉ ngơi đôi chút, lại phát hiện nhóc mập kia vẫn còn đang ngồi tại vị trí vẽ tranh.

Tạ Diệc Thư bước tới gần, ngồi xuống bên cạnh bé.

Bàn tay mũm mĩm của Bé Bo cầm bút sáp, hơi thở đều đều chuyên chú vẽ tranh, đầu cũng không ngẩng lên, không chú ý tới cậu đang lại gần.

Mãi cho đến khi Đường Đường hô lên “thầy Thư Thư”, nhóc mập mới kinh ngạc phát hiện ra thầy Tạ đang ngồi bên cạnh mình.

Bé dựng thẳng lưng lên theo bản năng, hít sâu một hơi, hóp cái bụng tròn tròn lại.

Tạ Diệc Thư vẫy vẫy tay với cô bé, chờ cho cô bé tung tăng rời đi, cậu quay đầu nhìn về phía Bé Bo, thấy khuôn mặt núng nính kia đang căng thẳng, tư thế ngồi cố gắng thu nhỏ lại, cậu cười cười với bé: “Bé Bo, con đang vẽ cái gì đấy?”

Cậu nhìn bức tranh của nhóc mập, đoán rằng có thể là bé đang vẽ phòng ở, một vách tường, hai cái cửa sổ.

Nhưng không ngờ rằng nhóc mập lại nghiêm túc trả lời cậu: “Con đang vẽ mama con.”

Tạ Diệc Thư nhất thời không phản ứng lại được.

Bé Bo sửng sốt nhìn thầy Tạ, ánh mắt chợt loé lên, vỗ vỗ bức tranh, vô cùng có ý muốn ám chỉ điều gì đó, bổ sung thêm: “Mama của Bé Bo, làn da trắng trắng, đôi mắt to to.”

__________

Mình đổi lại để Cố Duyên Chi là baba, Tạ Diệc Thư là ba nhỏ nha mọi người:))

Tác giả bảo rằng Bo của chúng ta bây giờ còn đang thấp lè tè là do giống “mama” bé:))

08/12/2021

Truyện chỉ đăng trên W.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.