Cha Nhóc Con Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo

Chương 4: Chương 4: Đát Đát Đát Đát




Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Dáng vẻ dang hai tay muốn ôm ôm của nhóc béo đặc biệt đáng yêu.

Tạ Diệc Thư nhịn xuống xúc động muốn nhéo nhéo hai bên má phúng phính kia, ôn hoà hỏi: “Mấy đứa muốn đi đâu?”

Ở cao trung, bạn học của cậu thường xuyên trốn học vô cùng chuyên nghiệp, lên đại học, đám bạn học trốn học càng lúc càng nhiều, xếp thành từng đàn.

Nhưng cậu không ngờ tới trẻ con bây giờ mới mầm non đã muốn trốn học.

Câu hỏi của Tạ Diệc Thư khiến mấy đứa nhỏ phải suy ngẫm đôi chút.

Năm cái đầu nhỏ chụm vào nhau thì thầm thương lượng trong chốc lát, sau một hồi bé trai cầm đầu nhìn về phía Tạ Diệc Thư: “Bọn con muốn tới đường lớn Mộc Tạ.”

Tạ Diệc Thư lại hỏi: “Sao mấy đứa lại muốn tới đường lớn Mộc Tạ?”

Cậu bé nhìn nhìn Tạ Diệc Thư, do dự một hồi rồi thành thật trả lời: “Ở đó có một cửa hàng đồ chơi, đúng 11 giờ trưa sẽ phát hành tập mới nhất của 《Cuộc phiêu lưu vĩ đại của Hùng Hùng》.”

“Không thể xem ở nhà trẻ sao?” Tối hôm qua Tạ Diệc Thư đã chuẩn bị đôi chút cho cuộc phỏng vấn sáng nay, cậu nhớ rõ rằng nhà trẻ Vân Sơn sẽ có một tiết cuối cùng của buổi sáng, cũng chính là khoảng thời gian từ 11 giờ đến 11 giờ rưỡi để chiếu phim hoạt hình cho đám trẻ con.

“Ngày bình thường bọn con vẫn có thể xem.” Bé trai nói đến đây lại thờ phì phì, “Nhưng sáng nay lớp Nấm Nhỏ bọn con phải khám sức khoẻ.”

Thì ra là khám sức khoẻ lấn mất thời gian xem phim hoạt hình.

Tạ Diệc Thư nhịn cười, tổng kết lại: “Cho nên vì muốn xem 《Cuộc phiêu lưu vĩ đại của Hùng Hùng》 nên các con muốn rời khỏi nhà trẻ.”

Ba nhóc con gật gật đầu, còn hai đứa khác thì lắc đầu.

Bé trai mặc áo khoác màu vàng giải thích: “Vì Vương Triều, Lục An, Đường Đường, Cố Bác đều muốn đi, nên con mới đi cùng.”

Bé dừng lại nghĩ nghĩ, bổ sung thêm khẳng định cho lựa chọn của mình: “Các bạn không ở lại, con cũng không ở lại.”

Xem ra tình cảm giữa mấy đứa nhỏ này rất tốt.

Tạ Diệc Thư gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhìn về phía nhóc béo ban nãy vừa gọi ra tiếng “Ba ba” kinh người: “Vậy còn con thì sao?”

Nhóc béo dời tầm mắt đi, gương mặt mũm mĩm banh lại, không muốn nói.

Bé gái duy nhất trong nhóm vỗ vỗ cánh tay mập mạp của bé, nói cho Tạ Diệc Thư: “Cố Bạc không muốn kiểm tra sức khoẻ. Kiểm tra sức khoẻ lại phải cân, cân xong còn phải hô to để báo cáo.”

Nhóc béo rưng rưng cúi đầu nhỏ xuống.

Tạ Diệc Thư đã hiểu.

Cậu nhìn lướt qua thời gian hiển thị trên thiết bị đầu cuối, còn tầm mười lăm phút nữa mới bắt đầu phỏng vấn, ngẩng đầu nhìn về phía mấy đứa nhỏ, làm bộ buồn rầu: “Chú biết rồi, nhưng trong số mấy đứa, chú nên mang ai đi bây giờ?”

Năm bạn nhỏ hoang mang nhìn cậu.

Tạ Diệc Thư kiên nhẫn giải thích với tụi nhỏ: “Nhiều nhất chú chỉ được giả mạo thành phụ huynh của một bạn. Nếu nói là đưa cả năm đứa đi cùng, giáo viên của mấy đứa cũng sẽ nghi ngờ.”

Vậy sao.

Năm bạn nhỏ buồn bã rũ vai xuống.

Chú này chỉ có thể làm “ba ba” của một người trong nhóm các bé, không thể làm “ba ba” của cả năm bé.

Năm cái đầu nhỏ lại xúm vào nhau.

Tạ Diệc Thư đứng bên cạnh có thể nghe thấy bọn nhỏ đang thảo luận: “Làm sao bây giờ? Hay là để Cố Bạc đi trước? Bốn người chúng ta ở lại chờ một cô khác chú khác nào đó đưa chúng ta đi......”

“Không được không được, chúng ta không thể tách nhau ra. Hành động đơn độc rất nguy hiểm, hôm qua Hùng Hùng cũng chính bởi vì rời khỏi đội ngũ nên mới gặp nguy hiểm......”

Tạ Diệc Thư tham gia vào cuộc thảo luận của đám nhỏ: “Nếu không thì như này, chú tới chỗ giáo viên hỏi hộ các con một chút, xem liệu có thể phát lại 《Cuộc phiêu lưu vĩ đại của Hùng Hùng》 vào buổi chiều hay không. Còn về phần báo cáo cân nặng, chú cũng sẽ hỏi hộ mấy đứa, xem có thể đổi một phương thức khác hay không, để cho các con tự mình viết, hoặc là nói nhỏ chẳng hạn......”

“Chú, chú đồng ý giúp bọn con thật sao!”

“Ừm.” Cuối cùng cũng tìm được một giải pháp hợp lý, Tạ Diệc Thư nhìn thời gian, “Vậy mấy đứa về lớp Nấm Nhỏ trước đi, chú đi tìm giáo viên của mấy đứa......”

Năm bạn nhỏ đưa mắt nhìn nhau, bé trai cầm đầu lắc đầu: “Bọn con ở đây chờ chú.”

Nếu cô Cát không đồng ý, các bé vẫn phải nghĩ cách chuồn khỏi chỗ này.

Nhà trẻ Vân Sơn 7 giờ bắt đầu mở cửa, 8 rưỡi vào tiết học thứ nhất. Tạ Diệc Thư ngẫm lại có lẽ phỏng vấn sẽ không tới nửa tiếng, gật đầu nói: “Cũng được, mấy đứa ở đây chờ chú.”

“Bây giờ chú cũng coi như là một thành viên trong tiểu đội của mấy đứa, trước khi chú trở về, mấy đứa không được hành động đơn độc đấy nha.”

Các bạn nhỏ nghiêm túc gật gật đầu.

Các bé đều xem 《Cuộc phiêu lưu vĩ đại của Hùng Hùng》, nhóm của Hùng Hùng chưa bao giờ bỏ rơi thành viên.

Tạ Diệc Thư giơ ngón út, kéo chiếc móc câu ở hàng rào sắt lách qua chỗ bọn nhỏ.

Còn năm phút nữa.

“Giờ chú đi tìm giáo viên của mấy đứa.” Tạ Diệc Thư đứng dậy chỉnh lại áo sơ mi, vẫy vẫy tay tạm biệt các bạn nhỏ.

Cậu gửi thư phỏng vấn vào cửa bảo vệ, làm theo mệnh lệnh của cửa bảo vệ, khi tìm được tới văn phòng hiệu trưởng, thời gian hiển thị trên thiết bị đầu cuối là đúng 8 giờ sáng.

Không bị đi muộn.

Tạ Diệc Thư thở phào nhẹ nhõm, nâng tay gõ cửa ba lần.

“Mời vào.”

Tạ Diệc Thư đẩy cửa tiến vào.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy một người phụ nữ khoảng 40 tuổi đang ngồi sau bàn làm việc, tóc ngắn ngang vai, thoạt nhìn rất tinh anh.

Lúc Tạ Diệc Thư tra tư liệu đã từng nhìn thấy ảnh chụp của người phụ nữ ấy.

Hiệu trưởng trường mầm non Vân Sơn, Lục Vân.

Nhà trẻ Vân Sơn là do bà và chồng bà một tay thành lập nên.

“Mời ngồi.”

Tạ Diệc Thư ngồi xuống ghế ngồi đặt trước bàn làm việc.

“Tạ tiên sinh, tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của cậu, rất xuất sắc. Tốt nghiệp đại học Nam Khê, trong bốn năm liên tục đều giành được học bổng Liên Bang, có chứng chỉ giáo viên mầm non...... Thành thật mà nói, nhìn thấy người có sơ yếu lý lịch xuất sắc như vậy nhận lời mời tới làm giáo viên của trường mầm non Vân Sơn chúng tôi, thân là hiệu trưởng, tôi cảm tưởng như nhân tài không được trọng dụng.”

Lục Vân nhìn người trẻ tuổi trước mắt, ánh mắt sắc bén, “Điều gì đã khiến cậu chọn chúng tôi trong số rất nhiều thông tin tuyển dụng như vậy?”

Là vấn đề tối qua cậu đã chuẩn bị.

Tạ Diệc Thư thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, nói từng chữ rõ ràng rành mạch: “Một là bởi vì tôi thích nghề nghiệp này. Tôi rất thích trẻ con, khi ở chung với bọn nhỏ, tôi cảm thấy vui vẻ lại thoải mái. Hai là bởi vì tiền lương và đãi ngộ......”

Tạ Diệc Thư hơi dừng lại một chút, cười khổ nói, “Có lẽ ngài cũng đã thấy được trong sơ yếu lý lịch, kinh nghiệm công tác của tôi bằng không.”

“Năm năm trước, tôi nhận được giấy chẩn đoán bệnh từ bệnh viện, bác sĩ nói rằng có khả năng tôi sẽ không sống nổi qua 25 tuổi. Tôi không muốn nằm lại bệnh viện trải qua nốt năm năm còn lại, nên đã dùng số tiền tiết kiệm được hồi đại học bắt đầu trải nghiệm một chuyến du lịch.”

“Năm năm sau, tôi về bệnh viện khám lại, bác sĩ nói với tôi rằng cơ thể tôi không hề có bất kỳ vấn đề gì, giấy chẩn bệnh năm đó có thể là do vị bác sĩ kia đã khám sai. Năm năm du lịch gần như đã tiêu tốn hết số tiền tích luỹ của tôi, cho nên, tôi thực sự cần một công việc có thể cung cấp nơi ở.”

Tạ Diệc Thư biết rằng lý do thoái thác như “tiêu hết tiền tích luỹ” sẽ khiến cậu có thể bị trừ điểm, nhưng trừ cái này ra, cậu cũng không thể tưởng tượng ra được lý do nào thích hợp hơn cái này để giải thích cho năm năm biệt tăm biệt tích của cậu.

Điều khiến cậu kinh ngạc chính là, hiệu trưởng Lục không hỏi sâu về vấn đề “năm năm trải nghiệm” của cậu, mà ngược lại hỏi cậu một câu khác đi vào vấn đề chính: “Cậu nói cậu rất thích nghề nghiệp này, Tạ tiên sinh, vậy trong tưởng tượng của cậu, trông trẻ được phân vào nghề nghiệp gì?”

Câu hỏi này khiến Tạ Diệc Thư có chút bất ngờ không kịp phòng bị.

Tuy nhiên vẫn không sao, đây cũng là vấn đề mà tối qua cậu đã chuẩn bị trước.

Cậu có xem một bộ phim tài liệu về cuộc sống sinh hoạt của một giáo viên mầm non trên quang não, trong đó có giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ về một ngày của một giáo viên trông trẻ.

Nếu nhà trẻ mở cửa lúc 7 giờ, vậy giáo viên phải tới lúc 6 giờ. Bọn họ phải đến trước để khử trùng tất cả những đồ vật mà trẻ có thể tiếp xúc như bàn ghế, đồ chơi, sàn nhà, vách tường, cũng như giúp phòng bếp làm cơm sáng cho bọn nhỏ...... Từ sớm đến tối, bọn họ gần như không có thời gian nghỉ ngơi.

Vất vả. Lại không thể dùng người máy sinh học để thay thế giống như những nghề nghiệp khác.

Bởi vì nơi này là nhà trẻ, đối tượng cần những giáo viên mầm non như bọn họ phải quan tâm tới đó chính là trí tuệ và cảm xúc còn chưa được thành lập một cách hoàn chỉnh của trẻ nhỏ.

Nếu nói rằng ban đầu Tạ Diệc Thư chỉ ôm tâm lý “Khổ thì khổ một chút cũng không sao, bao ăn bao ở là được” để nộp sơ yếu lý lịch, thì sau khi xem xong phim tài liệu, Tạ Diệc Thư đã có cái nhìn mới về nghề nghiệp này.

Đây có lẽ là một nghề nghiệp rất có ý nghĩa.

Nhìn những gương mặt nhỏ tin tưởng vào mình, tất cả mọi sự khó khăn đều sẽ được hồi đáp.

Tạ Diệc Thư sắp xếp ngôn từ lại một chút, nói ra ỹ nghĩ của cậu.

Cậu lẳng lặng đợi hiệu trưởng Lục hỏi vấn đề thứ ba.

Lục Vân chăm chú nhìn cậu trong giây lát, nở một nụ cười dịu dàng không quá phù hợp với hình tượng tinh anh, lấy một bản hợp đồng từ ngăn kéo đưa cho cậu: “Ký tên đi. Thời gian thử việc là một tháng, nếu có biểu hiện xuất sắc trong một tháng này, tháng sau sẽ trực tiếp chuyển sang chính thức.”

Tạ Diệc Thư sửng sốt.

Vậy là xong rồi? Chỉ hỏi hai vấn đề thôi á?

Tạ Diệc Thư không ngờ rằng sẽ thuận lợi như vậy, gương mặt có chút nóng lên vì kích động.

Có điều khi nghĩ đến lương tháng, Tạ Diệc Thư lại bình tĩnh trở lại. Công việc vất vả lương lại thấp, trong tình huống không có người khác tới cạnh tranh, cậu thuận lợi lấy được công việc này cũng là bình thường.

Tạ Diệc Thư mở hợp đồng, chuẩn bị ký tên, nhìn tới tiền lương được điền trong cột đãi ngộ, tay đang cầm bút hơi khựng lại.

Nhiều hơn một số 0 so với mức ngày hôm qua cậu nhìn thấy trên quang não.

Tạ Diệc Thư có hơi không thể tin tưởng vào hai mắt mình, ngẩng đầu nhìn về phía hiệu trưởng Lục, Lục Vân mỉm cười nói: “Tôi nghĩ rằng hôm qua khi cậu xem thông tin tuyển dụng, chắc chắn chỉ nhắm vào câu 'bao ăn ở'.”

Tạ Diệc Thư đỏ mặt gật gật đầu. Cậu quả thực đã làm thế.

“Nếu cậu xem những thông báo tuyển dụng 'bảo mẫu' khác, cậu sẽ nhận ra con số trong hợp đồng này mới là lương tháng bình thường.”

“Tôi lỡ viết thiếu một số 0 trong bài đăng thông báo tuyển dụng.”

“Hôm qua tôi cũng mới phát hiện ra điểm này, lúc vừa chuẩn bị sửa, lại nhìn thấy có người nộp sơ yếu lý lịch.”

Lục Vân cười cười: “Bằng cấp của cậu rất xinh đẹp, nhưng lại thiếu mất điểm kinh nghiệm công tác, vậy là cậu đã bị gạt xuống dưới ngay từ vòng đầu tiên.”

“Nhưng ngài vẫn gửi thư phỏng vấn cho tôi......”

“Bởi vì tôi thực sự muốn nhìn qua một chút xem người nguyện ý chỉ lấy một ngàn Tinh Tế tệ mỗi tháng rốt cuộc là dạng người gì.” Lục Vân nói với Tạ Diệc Thư, “Hai vấn đề, cậu đều trả lời rất tốt. Ban nãy tôi cũng nhìn thấy được cậu thân với mấy đứa trẻ ở lớp Nấm Nhỏ như thế nào, tôi đồng ý cho cậu cơ hội này.”

Tạ Diệc Thư càng kinh ngạc hơn: “Hoá ra mấy đứa nhỏ kia cũng là......”

“Không, mấy đứa nhỏ đấy không phải do tôi sắp xếp. Bọn nó thực sự muốn trốn ra khỏi nhà trẻ.”

Vì để bảo đảm cho an toàn của đám nhỏ, các ngóc ngách trong nhà trẻ đều được lắp thiết bị theo dõi. Mấy đứa nhóm Bé Bo vừa chạy đến tường rào đã bị Lục Vân chú ý tới.

Lục Vân dừng lại chốc lát, có hơi bất đắc dĩ, “Tôi không ngờ rằng mấy đứa bé kia lớn gan như vậy...... Có điều phương thức xử lý của cậu rất tốt. Cậu đã cho bọn nhỏ biết được rằng nếu có chuyện gì thì trước tiên phải nói với giáo viên.”

Dứt lời, bà lấy ra một tấm thẻ công tác: “Đây là thẻ công tác của cậu, tôi trực tiếp dùng ảnh chụp ở sơ yếu lý lịch của cậu. Cậu cứ đeo tạm trước đi, nếu muốn đổi ảnh chụp thì tự đổi sau cũng được.”

Tạ Diệc Thư nhận lấy thẻ công tác rồi đeo lên, Lục Vân vỗ vỗ vai cậu: “Đi thôi, mấy đứa nhóc kia còn ở trong bụi cỏ chờ cậu đó.”

“Lớp cậu mang chính là lớp Nấm Nhỏ của mấy đứa nó, các cậu rất có duyên.”

Tạ Diệc Thư ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, tiểu đệ 001 trực tiếp bùng nổ, hưng phấn nói: “Ký chủ, ngài thật lợi hại!”

Nó cảm thấy ký chủ có thể tìm được công việc đã là lợi hại lắm rồi, ai ngờ sau khi phỏng vấn xong, tiền lương còn tăng gấp mấy lần.

Hơn nữa lúc ký chỉ giải thích về đoạn “bảo mẫu” kia cũng đã cung cấp cho nó không ít linh cảm.

Nó và ký chủ của nó hoàn toàn có thể bắt đầu từ các bạn nhỏ này, kể chuyện xưa ở Cổ Lam Tinh, mở rộng nền văn hoá Cổ Lam Tinh. Một bạn nhỏ chính là một điểm tích luỹ, một lớp các bạn nhỏ chính là rất nhiều rất nhiều điểm tích luỹ!

Tạ Diệc Thư cũng có chút hưng phấn.

Dạy thay hay chuyển phát nhanh đều không tính, đây mới là công việc đầu tiên cậu tìm được sau khi tốt nghiệp.

Ban đầu cậu vẫn bình tĩnh đi bộ, đi xuống dưới lầu, lập tức không nhịn được đẩy nhanh bước chân.

Rất nhanh đã đi tới khu sau tường rào, nhìn thấy năm bé con ngồi xổm trong bụi cỏ chờ cậu.

Đám nhóc nhìn thấy cậu, hớn hở chui ra khỏi bụi cỏ, vây quanh Tạ Diệc Thư dò hỏi: “Chú ơi chú ơi, thế nào rồi ạ thế nào rồi ạ?”

Tạ Diệc Thư ra dấu “ok” với các bé: “Được rồi nha.”

Đám nhóc lập tức hoan hô, nhóc béo thậm chí còn vui sướng hơn nhảy...... nhảy cách mặt đất được hai centimet. Tạ Diệc Thư nhìn thấy đầu bé bị mắc lá cây bèn duỗi tay phủi phủi xuống cho bé.

Bé Bo biết hôm nay kiểm tra sức khoẻ sẽ không cần báo cáo cân nặng của mình trước mặt các bạn nhỏ khác, tâm trạng vui ơi là vui. Bé cúi thấp đầu xuống, ngoan ngoãn để chú người tốt phủi lá cây cho mình. Còn tự giác vỗ vỗ mông nhỏ mập mạp, muốn phủi hết lá cây dính trên quần áo xuống.

Chờ tới khi phủi hết lá cây, Bé Bo ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là thẻ công tác Tạ Diệc Thư treo trước ngực.

Đôi mắt của nhóc béo bỗng chốc mở lớn ——

Bé đã từng nhìn thấy gương mặt trên ảnh chụp kia.

Gương mặt trên ảnh chụp đó, so với ảnh chụp của mama mà baba đã cho bé nhìn, giống hệt nhau!!!

+++++++

Mọi người soát lỗi hộ tui nhá:)))))))

26/11/2021

Truyện chỉ đăng trên W.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.