Bên này, ngay khi vừa nhận được cuộc gọi của vệ sĩ, Diệp Sở đã cảm thấy có gì đó không đúng. Khi hắn biết được tin Lưu Ly đến tìm Ninh Ngọc, thật sự cảm thấy rất bất an. Tuy hắn có thể cam đoan Ninh Ngọc không dám động tới Lưu Ly, nhưng mà, rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Thâm kế của người phụ nữ này đúng là vượt xa những tiểu thư đài các khác...
Diệp Sở nghe điện thoại xong, trong lòng tràn đầy khó hiểu. Hắn tựa người vào ghế, đôi chân mày sắc bén nhíu lại, tự hỏi:
“Ninh Ngọc, cô cuối cùng muốn chơi trò gì?”
Lưu Ly không biết mình về nhà bằng cách nào, cô cảm thấy cả người đều lạnh đi, tê tái từ trong lòng lan ra đến từng tế bào trên cơ thể, ê ẩm khó chịu vô cùng. Lưu Ly nằm vật ra giường, bình thường cô rất ghét khóc, nhưng đến lúc này cô mới hiểu, con người cho dù có mạnh mẽ đến đâu khi gặp phải đả kích trí mạng thì nước mắt chính là liều thuốc hữu hiệu nhất. Mặc dù nó không giải quyết được vấn đề, nhưng ít ra nó cũng khiến mình nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Cứ như thế, Lưu Ly mở to mắt nhìn trần phòng rồi nước mặt như những hạt châu sa bị đứt thi nhau rơi xuống, lan ra nơi khóe mắt làm thấm ướt một mảng lớn ga giường. Cô đưa bức ảnh của gia đình lên trước mặt, rèm mi bị nhòe đi vì nước mắt nhưng vẫn nhìn thấy, tấm ảnh có ba và mẹ còn có cả cô nữa, bọn họ đều đang cười rất tươi, rất hạnh phúc, có điều giờ đây chỉ còn lại một mình Lưu Ly, nụ cười năm nào giờ đã như mây khói mà tan biết mất vào cõi hư vô.
Nằm đó một lúc, cô ngủ từ lúc nào không hay. Trong cơn mơ, Lưu Ly nhìn thấy ba và mẹ mình. Họ mặc một bộ quần áo rách rưới, trên người đâu đâu cũng là máu, vệt máu loang lổ trên quần áo và trên mặt họ như minh chứng cho nỗi thống khổ dày vò họ đã phải trải qua trước khi chết. Xung quanh họ là biển lửa mênh mông, bao trùm là một màu chết chóc.
Hai người nhìn cô, ánh mắt đầy u oán:
“Tại sao không báo thù cho chúng ta? Tại sao?”
Lưu Ly đứng đó, cô không biết nói gì, chỉ lắp lắp:
“Con... con...”
“Đồ bất hiếu! Nhận giặc làm cha!”
“Con không.... ba... mẹ”
Họ nhìn Lưu Ly một lần nữa, vẫn là ánh mắt thống hận ấy. Sau đó nắm tay nhau quay đầu bước đi. Lưu Ly rất muốn níu hai người lại, nói đừng bỏ con, nhưng mà dường như họ không nghe thấy. Ba mẹ cô vẫn mặc kệ mà dứt khoát bước đi.
“Không!” một tiếng hét kinh hãi trong màn đêm của chính mình đã đánh cho Lưu Ly quay về với thực tại, trên trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt cô xanh tái, hai bàn tay vẫn nắm chặt cái chăn không chịu buông ra. Trong lòng vẫn còn nhớ tới khung cảnh trong mơ, thoáng chốc đã làm cô đau đớn.
Hóa ra ba mẹ vẫn còn hận cô tại sao lại nhận giặc làm cha, tại sao lại không báo thù cho họ. Nhưng mà... Diệp Sở đối với Lưu Ly, cô không có khả năng, cô lại càng không muốn nghĩ tới chuyện báo thù gì đó, tất cả đều rất dằn vặt, rất dày vò,... Yêu một người thì khó, nhưng để hận một người đã từng yêu lại càng khó khăn hơn. Nỗi đau này nó như có hàng vạn mũi tên đang hung hăng đâm vào người làm tim gan chảy máu...
Có ai nói cho cô biết bây giờ cô nên làm gì hay không? Đến khi hắn quay về rồi, cô phải đối mặt với hắn thế nào, hắn nếu biết cô đã biết hết mọi chuyện, hắn liệu có đem giết cô không? Lưu Ly cô có đủ khả năng để chơi bài ngửa với Diệp Sở không? Khi mọi thứ được đưa ra ánh sáng, có phải đó là lúc mối duyên phận cha con nuôi của bọn họ đã đi đến hồi hết?