Những câu hỏi này xoay quanh tâm trí của Lưu Ly, nó như những sợi dây thép gai quấn chặt cô trong đó, không có lối thoát, lại càng vùng vẫy càng đau đớn, cứ như vậy chắc cô sẽ chết mất! Lưu Ly ôm đầu, cô với lấy lọ thuốc ngủ trên bàn, đổ ra vài viên. Chuyện cần làm bây giờ là ngủ trước đã, ngủ xong rồi mới có thể nghĩ tiếp được. Mơ mơ màng màng, cô lại nằm xuống, đôi mắt nhắm lại nhưng sự khổ hận vẫn cứ theo vào giấc ngủ mon men mãi trong lòng...
Diệp Sở đang ngồi ăn sáng với Diệp Quân Ninh, chợt có một vệ sĩ mặc áo đen dáng vẻ hốt hoảng chạy vào. Hắn cúi người xuống, giọng nói vì vội vã mà khó khăn hơn:
“Không xong rồi, không xong rồi!”
Diệp Quân Ninh và Diệp Sở bỏ đũa xuống, hai người nhìn vệ sĩ. Diệp Sở không nhanh không chậm nói:
“Có chuyện gì?”
“Lô... lô hàng vũ khí của đối tác do Kha phụ trách nhận hàng chuyển qua biên giới của nước F gặp phải đột kích. Hiện giờ hàng không biết ở đâu, còn Kha cũng mất tích. Lô hàng đó giá trị đến năm triệu đô, nếu rơi vào tay chính phủ, trên đó còn có ký hiệu bảo kê của tổ chức. Chuyện này...” tên vệ sĩ vừa nói vừa toát mồ hôi hột.
Chuyện lần này làm sao có thể thất bại như vậy, từ xưa đến giờ Nhẫn rất ít khi nhận giao dịch giao hàng, nhưng một khi đã nhận là phải làm cho đến nơi đến chốn. Hơn nữa, kẻ nào dám cướp hàng của Nhẫn cũng xác định là một đi không trở lại.
Nếu việc này giải quyết không ổn thỏa, e là sẽ ảnh hưởng đến cả Nhẫn và đối tác, hậu quả khôn lường. Đối tác lần này nhận định đây là chuyến hàng quan trọng lại là người có giao tình với Diệp Quân Ninh nên mới ra sức nhờ Nhẫn bảo kê chuyển hàng giúp, tuy rằng nói hàng mất có thể dùng tiền để đền, nhưng cái mất tiếp theo đó là danh dự của Nhẫn, cái tiếp theo nữa là rất có thể sẽ là cơ hội để cảnh sát điều tra những vụ án móc nối liên quan đến Nhẫn.
Diệp Quân Ninh tuy thật sự có chút lo lắng, nhưng ông ta tin tưởng Diệp Sở có thể giải quyết được chuyện này, Diệp Quân Ninh đổi sắc mặt nhìn qua Diệp Sở:
“Sở, con thấy chuyện này thế nào?”
Diệp Sở vừa lau miệng vừa bình thản nói:
“Con sẽ đích thân đi giải quyết!”
Diệp Quân Ninh dù sao cũng là người từng trải mấy chục năm trong giới, ông ta có chút lo lắng:
“Nhưng mà, ta e chuyện này không đơn giản. Con cứ nghĩ xem, dám cướp hàng của Nhẫn, trong giới này còn có ai đủ khả năng? Trừ phi... đây là một cái bẫy!”
Khóe môi tà mị nhếch lên thành một đường con tuyệt đẹp, ẩn ẩn còn có sự hứng thú:
“Bẫy gì không quan trọng, quan trọng là người ta đã có lòng quăng thì ít nhất mình cũng nên đến mắc lưới cho họ vui lòng mới phải!”