Hắc Tiệp cùng đàn em đợi sẵn Lâm Tạ Phong ở Lâm Thị, anh ta theo thói quen đi lại tủ rượu, lấy ra một chai Macallan, Hắc Tiệp vừa ngồi đợi trên ghế sofa vừa thưởng thức ly rượu ngon, mùi vị khiến anh ta hài lòng. Lâm Tạ Phong mở cửa, anh liếc thoáng qua Hắc Tiệp rồi đi thẳng đến chiếc ghế quen thuộc, nói với giọng điệu lạnh băng thường ngày:
Có chuyện gì?
Tối qua có người thấy Yến Nhi quanh quẩn ở phố Hoa Đỏ.
Lâm Tạ Phong nghe xong, anh nhíu chặt mi tâm, hỏi tiếp:
Phố Hoa Đỏ? Cô ta có quan hệ với Ngã Định?
Hắc Tiệp nhếch mép cười, khen ngợi ả ta:
Chưa biết, nhưng rất có thể... Cô ta ẩn mình quá giỏi, người của tớ vẫn chưa điều tra ra chỗ ẩn nấp của Yến Nhi...
Khuôn mặt Lâm Tạ Phong không cảm xúc, Hắc Tiệp vẫn chưa dứt lời anh nói chen vào:
Nếu không phải có người vô tình nhìn thấy?
Hắc Tiệp nhún hai bên vai, anh ta cầm ly rượu uống một ngụm:
Ừ.
Cậu cho người canh gác ở phố Hoa Đỏ, theo dõi tên Ngã Định giùm tớ.
Được rồi. Hắc Tiệp uống hết ly rượu trên tay, anh ta đứng dậy cùng đàn em rời khỏi phòng.
...
Công ty MR.
Thẩm Tư Linh vừa xong một cuộc gặp với đối tác quan trọng thì điện thoại cô reo lên, cô nhìn tên người hiển thị, ngón cái nhấn nghe, cười nói:
Anh!
Lâm Tạ Phong ở đầu dây bên kia, tai vừa nghe giọng nói ngọt ngào anh mong nhớ, miệng nở nụ cười đầy yêu nghiệt:
Em xong việc chưa?
Vừa xong! Giờ anh qua công ty em sao?
Anh đang trên đường, em mau xuống đi.
Thẩm Tư Linh vừa đi về phòng vừa nghe điện thoại. Cô để bản hợp đồng dưới hộc bàn rồi khóa lại, chiếc chìa khóa Thẩm Tư Linh cất trong túi xách.
Em biết rồi. Thẩm Tư Linh cúp máy.
Hôm nay tôi cho về sớm, cô xong việc thì nghỉ sớm đi. Tôi về trước. Cô quay sang nhìn thư ký.
Cô Thư ký đứng dậy, cúi đầu trước Thẩm Tư Linh:
Cảm ơn chủ tịch, cô về cẩn thận.
Thẩm Tư Linh bấm thang máy xuống tầng trệt, cô vừa ra khỏi MR thì xe của Lâm Tạ Phong cũng vừa tới. Thẩm Tư Linh mở cửa xe trước ngồi bên cạnh Lâm Tạ Phong, anh rồ ga chạy về hướng trường học của Ly Ly.
Em có vẻ mệt nhỉ? Đối tác khó khăn lắm à?
Đối tác là bà Wisly, anh biết chứ?
Bà Wisly là cựu Hoa hậu Thế giới, đăng quang năm hai mươi tuổi. Bà ta còn nổi tiếng là một trong những cây thời trang dẫn đầu xu hướng, có chỗ đứng trong showbiz, những bộ trang phục nào được bà Wisly diện lên người đều bán chạy với số lượng chóng mặt... Lâm Tạ Phong tuôn ra một tràng về lý lịch của đối tác của cô cho Thẩm Tư Linh nghe.
Thẩm Tư Linh hừ một tiếng:
Anh có vẻ rành về thời trang nhỉ? Em nhớ trước đây anh đâu quan tâm về lĩnh vực này!
Anh mới nghiên cứu gần đây thôi, đọc một lần là nhớ.
Anh giỏi nhưng còn thiếu... Bà Wisly còn nổi tiếng khó tính nữa, những bộ trang phục đều được chọn lựa kĩ lưỡng, bộ nào bà ta không thích sẽ nhất quyết không mặc. Ban nãy em gặp bà Wisly, còn lo sợ bà ấy sẽ không chịu kí hợp đồng.
Lâm Tạ Phong đạp thắng dừng đèn đỏ, anh hỏi tiếp:
Giờ mọi thứ ổn rồi đúng không?
Cũng coi như ổn.
Chiếc xe dừng trước cổng trường, Thẩm Tư Linh bước xuống xe:
Anh ở ngoài đợi, em vào đón Ly Ly.
Ừm.
Thẩm Tư Linh nhìn quanh sân trường, trong đám người tìm kiếm bóng dáng cô bé. Ly Ly đang chơi xích đu ở gần bãi cát, đang mải chơi với các bạn mà không để ý đến cô. Thẩm Tư Linh bước đi nhẹ nhàng, cô đứng sau lưng Ly Ly.
Ly Ly, đừng mê chơi nữa, mami và daddy đến đón con.
Ly Ly quay lại, cô bé nhìn thấy cô liền vui mừng nhảy khỏi xích đu, chạy lại ôm đùi Thẩm Tư Linh:
Mami, daddy tới nữa ạ?
Nay hai ta đưa con đi chơi, Ly nhi thích không?
Dạ thích ạ.
Thẩm Tư Linh cầm tay Ly Ly đi về phía xe, Lâm Tạ Phong đứng đợi hai người, anh mở cửa xe để Ly Ly ngồi phía sau, còn anh và cô ngồi phía trước.