Nhà hàng Buffet hải sản mới mở ở đầu đường, Lâm Tạ Phong chở cô và Ly Ly tới đó. Cả gia đình ba người vào cửa, đập vào mắt cô bé là choáng ngợp với hàng trăm khay thức ăn, đủ các món ngon, đủ màu sắc rất bắt mắt, Ly Ly chạy lại hàng đầu tiên, ngón tay nhỏ múp chỉ vào khay sò hấp:
“Mami, con muốn ăn món này.”
“Con muốn ăn gì cứ nói.” Thẩm Tư Linh cúi đầu nhìn Ly Ly.
Lâm Tạ Phong lại quầy lấy ba cái dĩa đưa cho cô một cái, Ly Ly một cái. Anh cầm dụng cụ gắp thức ăn, gắp cho vào dĩa Ly Ly mấy con sò điệp:
“Con muốn ăn gì? Daddy gắp cho con.”
Ly Ly lại tiếp tục chỉ vào khay tôm luộc bên cạnh:
“Con muốn ăn tôm nữa.”
Lâm Tạ Phong theo Ly Ly từ khay này đến khay khác, cầm gắp đồ ăn đầy dĩa cho cô bé, sau đó mới gắp cho bản thân. Thẩm Tư Linh chọn thức ăn xong, cô dắt Ly Ly đi tìm chỗ, chọn bàn ngồi trước, là vị trí gần cửa sổ, từ đó có thể ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp. Lâm Tạ Phong chọn xong món, tới sau ngồi.
“Ly Ly thích thì sau này mami sẽ đưa con tới đây.”
Ly Ly nhìn dĩa hải sản mà vui sướng, cô bé ăn một cách ngấu nghiến:
“Ngon lắm mami. Có daddy không ạ?”
Thẩm Tư Linh liếc mắt nhìn anh, vừa hay chạm phải ánh mắt Lâm Tạ Phong. Cô mỉm cười với anh rồi quay sang Ly Ly trả lời:
“Nếu daddy con không bận việc gì thì chúng ta cùng đi.”
Sau bữa ăn bọn họ đi khu vui chơi, trong lúc Ly Ly chơi một mình trên đu quay, Thẩm Tư Linh ngồi ở ghế đá, anh tiện thể đi mua hai cốc nước. Lâm Tạ Phong ngồi xuống bên cạnh cô, anh đưa cho Thẩm Tư Linh sữa tươi, còn anh uống cà phê đen không đường không đá.
“Cảm ơn.” Thẩm Tư Linh nhận lấy từ tay anh, uống một ngụm cho đỡ khát.
Hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng ngắm cảnh và thưởng thức cốc nước. Lâm Tạ Phong trầm ngâm một lâu, anh mới mở lời:
“Từ lúc bữa tiệc xảy ra, em chưa gặp lại Yến Nhi?”
“Sự việc như vậy anh nghĩ cô ta dám xuất hiện? Cô ta bị anh truy tìm, giờ còn phải sợ cảnh sát, làm sao dám ra ngoài.”
“Có người nhìn thấy Yến Nhi, cô ta hay qua lại ở phố Hoa Đỏ. Anh nghi ngờ Yến Nhi có quan hệ với Ngã Định nên cho người theo sát hắn rồi.”
Thẩm Tư Linh nhíu chặt mi tâm, hỏi tiếp:
“Ngã Định là ai?”
“Hắn là đại ca phố Hoa Đỏ, đàn em thường gọi hắn là anh Định. Hắn chuyên bảo kê các quán karaoke, bia ôm trong phố.”
Thẩm Tư Linh xoa xoa cằm, cô suy đoán:
“Vậy sao Yến Nhi lại có quan hệ với tên Ngã Định đó? Hay là cô ta từng với hắn...”
“Không có khả năng, anh đã điều tra quá khứ Yến Nhi. Cô ta chưa từng biết Ngã Định là ai huống chi lên giường. Anh nghĩ có người giúp đỡ cô ta, giúp Yến Nhi quen biết Ngã Định, tên đó cũng không phải dạng tầm thường, cha hắn Ngã Ban là chủ tịch Tập đoàn WW, cũng có chỗ đứng trong thị trường.”
“Vậy hắn là thiếu gia Ngã Gia, sau này có thể thừa kế Tập đoàn, tại sao lại vào hắc đạo?”
Lâm Tạ Phong lắc đầu, anh thở dài kể tiếp:
“Ngã Định từ lúc bảy tuổi mẹ bỏ đi hắn ta dần không chịu học hành. Suốt ngày ăn chơi, không đánh lộn thì chém giết. Phố Hoa Đỏ trước đây là mảnh đất thuộc Ngã Gia, Ngã Ban để lại cho hắn. Hắn liền cho xây dựng thành một khu chơi đêm.”
“Nếu có tin tức của Yến Nhi, anh phải báo cho em biết.”
“Được rồi.”
Ly Ly chơi xong đu quay, cô bé hưng phấn chạy lại chỗ anh và cô đang ngồi:
“Mami, daddy con muốn chơi nữa.”
“Con muốn chơi gì?” Thẩm Tư Linh cười dịu dàng, xoa đầu cô bé.
“Có trò nào mà mami, daddy có thể chơi chung không?”
“Khám quá nhà ma!” Lâm Tạ Phong và Thẩm Tư Linh lên tiếng đồng thanh, hai người phát hiện ra nhìn nhau chỉ biết cười ngượng.
“Mami, daddy đúng là một cặp.”