Trời bắt đầu trở lạnh, đường vắng chỉ còn lưa thưa vài bóng người. Mười giờ tối, Lâm Tạ Phong chở hai mẹ con Thẩm Tư Linh về Lợi Gia, cô bước xuống xe, nắm tay Ly Ly. Anh khom người, bàn tay to lớn xoa đầu cô bé:
Ly Ly ngủ sớm, bữa nào daddy qua chở con đi chơi.
Con sẽ nghe lời daddy.
Thẩm Tư Linh tằng hắng nhẹ vài tiếng, Lâm Tạ Phong theo phản xạ ngước lên nhìn. Bàn tay còn lại cô nắm hai ngón giữa, ngón trỏ thẳng đứng để ngay tai và ngón út cô để ở miệng muốn nói Lâm Tạ Phong có chuyện liên lạc, sau đó mới lên tiếng:
Anh về cẩn thận.
Được, anh nhớ rồi. Em với con vào đi.
Thẩm Tư Linh dắt Ly Ly đi qua cánh cổng sắt đang mở, Lợi Gia phòng khách vẫn còn sáng đèn. Cô và Ly Ly vừa vào đã thấy Lợi Tư Vũ ngồi tâm tư một mình ở ghế sofa, Thẩm Tư Linh nói nhỏ với vào tai Ly Ly:
Ly nhi lên phòng trước đi, mami muốn nói chuyện riêng với cậu.
Dạ mami ngủ ngon. Ly Ly gật đầu vâng lời, hai chân chạy vọt thẳng lên phòng.
Đợi căn phòng không có ai, Thẩm Tư Linh lại ngồi bên cạnh Lợi Tư Vũ, cô nhìn anh ta vừa suy nghĩ vừa ngồi cười không được bình thường.
Thẩm Tư Linh vỗ nhẹ vai Lợi Tư Vũ, dùng chất giọng không lớn không nhỏ:
Anh.
...
Anh.
...
Anh hai! Cô đẩy mạnh một cái khiến Lợi Tư Vũ giật bắn cả người, anh ta hốt hoảng nhìn Thẩm Tư Linh, giọng nói lắp bắp:
E... Em... Em về hồi nào vậy?
Thẩm Tư Linh lắc đầu, cô mím môi:
Về nãy giờ nhìn anh ngồi cười một mình.
Nay anh có chuyện vui.
Sao rồi anh? Chị Rania có bảo bảo đúng không?
Lợi Tư Vũ cười thút thít, anh ta kéo cô sát lại gần:
Em đoán đúng rồi, không những một mà là hai.
Hai là sao? Đừng nói là... Thẩm Tư Linh há hốc mồm, hai mắt long lanh sáng rực.
Lợi Tư Vũ gật đầu, anh ta đưa ngón cái thẳng đứng:
Cô ấy mang song thai đó.
Ồ anh cũng mạnh quá ha? Một lần mang song thai. Thẩm Tư Linh cố tình nói ẩn ý, lợi dụng chuyện này muốn trêu chọc Lợi Tư Vũ một chút.
Lợi Tư Vũ vội bịt miệng Thẩm Tư Linh, anh ta trách móc:
Em bớt bậy bạ đi. Em từng mang thai, chỉ anh cách chăm sóc đi.
Được rồi để người con gái từng trải nghiệm em đây chỉ anh.
Lợi Tư Vũ lấy đâu ra sẵn giấy viết, thủ sẵn tư thế một khi cô nói là ghi liền.
Anh lấy đâu ra vậy? Thẩm Tư Linh nhướn mày.
Chuyện này đâu quan trọng! Em mau nói đi.
Anh nên chăm sóc chị ấy kĩ hơn, mang song thai rất nguy hiểm. Ba tháng đầu phải cẩn thận, kiêng quan hệ, kiêng vận động mạnh, ăn uống cũng phải thay đổi.
Anh nhớ rồi. Lợi Tư Vũ chăm chú ghi đầy đủ vào giấy những lời chỉ dạy của Thẩm Tư Linh, cố gắng nhớ hết.
Thẩm Tư Linh nói tiếp:
Hay anh đón chị ấy qua đây đi.
Rồi! Ở phòng anh đó. Lợi Tư Vũ dừng bút, anh ta chỉ lên phòng.
Cô nhíu tâm, ánh mắt nham hiểm lườm anh ta:
Anh lẹ ghê.
Trời chuyện hệ trọng không thể nào từ từ được, chiều khám xong anh chở Rania về Lợi Gia, cho người qua biệt thự cô ấy lấy đồ luôn rồi.
Anh định sau này sao? Cô nghiêm túc hỏi.
Lúc đầu anh đưa Rania về gặp ba mẹ nuôi, dự định sẽ cầu hôn cô ấy nhưng sự việc như vậy, trước mắt để cô ấy sinh con xong, nếu cô ấy sẵn sàng thì anh sẽ tổ chức đám cưới.
Anh quyết định vậy cũng được. Ngày mai anh nói giúp việc mua một ít đồ dưỡng thai nấu cho chị Rania.
Thẩm Tư Linh đứng dậy, cô định lên lầu:
Anh ngủ ngon, em lên trước đây.
Ừ.