Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 140: Chương 140




Công ty MR.

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại di động Thẩm Tư Linh reo lên, cô thò tay vào túi xách để ở bên cạnh. Thẩm Tư Linh nhấn máy nghe, tiện tay kẹp điện thoại giữa tai và vai. Cô vừa lên tiếng, tay vẫn uyển chuyển gõ bàn phím:

“A lô, Tư Linh đây.”

“Tư Linh anh nè, giờ anh sắp tới công ty em rồi.”

Thẩm Tư Linh dừng lại mọi động tác, cô nắm điện thoại áp chặt vào tai:

“Tạ Phong! Anh tới đây làm gì?”

“Có một số thứ anh nghĩ em sẽ rất muốn xem.”

“Được rồi, anh tới nói lễ tân có hẹn với em.”

Lâm Tạ Phong cúp máy cũng vừa lúc chiếc xe dừng lại trước công ty của Thẩm Tư Linh, anh nghênh ngang đi vào trong, mặc kệ bao nhiêu ánh mắt nhân viên nhòm ngó. Lâm Tạ Phong đi tới quầy lễ tân, cô nhân viên ở đó đứng ngẩn ngơ một cục, khuôn mặt lộ rõ tính mê trai nhìn ngắm người đàn ông tuyệt mỹ có một không hai này. Anh cất giọng lạnh đến rợn cả người:

“Tôi muốn gặp Chủ tịch của cô.”

“An... Anh có hẹn chưa ạ?” Cô lễ tân mặt mày đỏ ửng, tay chân lúng túng.

Lâm Tạ Phong nhìn cô ta, anh cũng không lạ gì vẫn bình tĩnh trả lời:

“Rồi!”

“Dạ anh lên tầng 30 ạ.” Cô lễ tân hướng tay về phía cửa kính, thang máy ở ngay bên cạnh.

Lâm Tạ Phong vào trong thang máy, lên tới tầng 30 là tầng cao nhất. Tầng này khá vắng, lâu lâu mới có một hai người đi lại, dọc hành lang chỉ có hai phòng Chủ tịch và Tổng giám đốc. Trước căn phòng lớn là bàn làm việc của Thư ký, anh bước lại gần:

“Cho tôi hỏi đây có phải phòng của Chủ tịch?”

“Dạ đúng ạ. Anh là ai? Có hẹn trước chưa?”

“Tôi hẹn cô ấy lúc nãy, cô cứ nói có Lâm Tổng muốn gặp.”

“Anh đợi tôi một, tôi vào báo Chủ tịch.” Cô ta rời khỏi ghế, lại gõ cửa.

Thẩm Tư Linh từ trong phòng truyền ra giọng nói:

“Ai đó.”

“Chủ tịch, có Lâm Tổng muốn gặp cô.”

Lâm Tổng? Chắc là Lâm Tạ Phong!

“Mời anh ta vào.”

Lâm Tạ Phong mở cửa, anh cởi áo vest quăng lên ghế sofa, lại gần khoác vai Thẩm Tư Linh.

“Anh nói có chuyện tìm em mà.”

“Ờ phải! Em mở mail lên đi, anh mới gửi ảnh qua cho em.”

Thẩm Tư Linh thắc mắc nhưng cô không hỏi lại mà làm theo lời anh, mở hộp thư email. Ở mục thư gửi có tin mới, cô nhấn vào, một loạt hình ảnh hiện ra, nháy chuột phóng to hình ảnh.

“Đây là hình ảnh hôm qua người của Hắc Tiệp đã chụp được, hai người này rất đáng nghi nhất là cô gái đằng sau.”

Thẩm Tư Linh nối tiếp lời anh:

“Buổi tối đeo kính râm, trùm đen cả người... Có vấn đề.”

“Không nhìn rõ mặt cô ta, chỉ nhìn rõ được cô gái đi phía trước.”

Thẩm Tư Linh dí lại gần màn hình, nheo mắt nhìn rõ tấm hình hơn:

“Đây là... Lưu Nhược Lam!”

“Em quen cô ta?”

“Cô gái này là nhân viên công ty em, trước đây cô ta dùng thân lên chức bị em cho xuống làm lao công. Cô ta cực kỳ ghét em, lúc nào cũng kiếm cách hãm hại.”

Lâm Tạ Phong mỉm cười, anh giơ tay búng nhẹ vào trán Thẩm Tư Linh:

“Anh biết em không dễ bị sập bẫy.”

“Ai biểu em là Thẩm Tư Linh chứ!?” Cô bĩu môi nũng nịu, tay xoa xoa trán.

Lâm Tạ Phong quay lại chủ đề chính, anh chỉ vào từng chi tiết nhỏ trong tấm hình:

“Em xem hai người này đi vào phố Hoa Đỏ, nhìn hai tên canh gác này đang cúi chào Lưu Nhược Lam không?”

“Anh nói em mới để ý.”

“Chắc chắn Lưu Nhược Lam có quan hệ không bình thường với Ngã Định, còn cô gái đằng sau anh có một chút quen quen.”

“Anh nói bọn họ chụp thêm vài tấm nữa đi, em cảm thấy có một chút bất an.” Thẩm Tư Linh chăm chú quan sát, cô quay sang nói.

“Anh biết em sẽ nói vậy nên đã cho người ngày đêm gắt gao theo dõi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.