Ăn xong bữa tối, tất cả ai về phòng nấy. Thẩm Tư Linh sau khi tắm sạch sẽ, cô qua phòng làm việc của Lợi Tư Vũ để xem toàn bộ quá trình xây dựng ngôi biệt thự. Cô cầm cái Ipad, chăm chú xem đến cả chục lần.
“Chừng nào em mới được dọn vào ở?”
“Anh nghĩ có thể sau buổi lễ đính hôn của Hắc Tiệp và Tào Khê.”
Thẩm Tư Linh để Ipad xuống ghế, cô đi một cách chậm rãi, bàn tay lướt qua tủ sách, từng bước đến gần bàn làm việc của Lợi Tư Vũ, hai tay chống lên bàn, mắt nhìn trực diện anh ta:
“Không phải anh nói còn hai tháng là xong sao? Sao giờ lại thêm một tháng nữa?”
“Làm gì cũng không thể tránh khỏi thiếu sót mà! Bên xây dựng là thiếu người nên quá trình chậm một chút.”
“Ban đầu họ khẳng định sẽ hoàn thành trong hai tháng, giờ thì lại...”
“Anh sẽ làm việc lại với bên họ.” Lợi Tư Vũ cướp lời cô.
“Một tháng nữa nếu họ còn không xong thì em trả tiền rồi tìm chỗ khác.”
Thẩm Tư Linh lại chỗ cũ, cúi người lấy Ipad trả anh ta. Cô quay lưng định bỏ đi:
“Em về phòng à?”
“Em phải về phòng, em cần hoàn thành bản thiết kế hai chiếc váy của Tào Khê rồi còn chọn vải, cắt may nữa. Nói chung trước lễ đính hôn một tuần em phải xong hết. Thời gian này em khá bận, không tiện chăm sóc chị Rania giùm anh rồi.”
“Không sao. Em cứ làm việc của em, để anh lo cho cô ấy được rồi.”
“Anh làm gì cũng đừng cố sức, mau ngủ sớm.” Cô đóng cửa để lại không gian yên tĩnh.
Lợi Tư Vũ ở một mình, liên tục thở dài. Anh ta xoay ghế đưa lưng về cánh cửa, ngón tay gõ từng nhịp trên đầu gối, tay còn lại chống cằm.
Không hiểu anh ta lo sợ điều gì, Lợi Tư Vũ cảm thấy bất an, linh cảm có chuyện gì sắp xảy ra.
...
Sáng sớm, tiếng gà vừa gáy. Yến Nhi nằm trên giường liên tục lăn qua lăn lại, mặt vẫn còn khá đau. Ả một tay cầm chặt túi truyền nước, đi vệ sinh. Phòng tắm được xây riêng nên Yến Nhi chỉ đi khoảng vài bước là tới nơi. Lát sau ả trở ra đã thấy Lưu Nhược Lam, cô ta đang mở cà mèn múc cháo ra tô. Yến Nhi ngồi trên giường, mở miệng chậm rãi phát âm từng chữ:
“Cô tới sớm vậy?”
“Không đến sớm để cô đói chết à!? Tôi biết cô thời gian này phải ăn cháo, rất nhanh bụng sẽ kêu.” Lưu Nhược Lam lấy chiếc muỗng nhỏ dành cho em bé, cô ta vừa thổi vừa đút cho Yến Nhi.
“Nhạt quá! Á!” Yến Nhi không cẩn thận nói lớn khiến khóe miệng mới may chỉ xong lại đau nhức. Ả đưa tay theo bản năng muốn xoa dịu vết thương nhưng Lưu Nhược Lam đã ngăn lại, cô ta để tô cháo lên tủ, nói:
“Đừng sờ, tay cô không sạch, đụng vết thương không tốt. Để tôi xem giúp cô.”
Cô ta nhẹ nhàng nắm lấy đầu của Yến Nhi, di chuyển theo hướng mắt dễ quan sát, nhìn thật kĩ đường may trong lớp băng, không có dấu hiệu đứt chỉ hay chảy máu Lưu Nhược Lam thở phào nhẹ nhõm:
“Không bị gì! Cô yên tâm đi.”
“Cảm ơn.”
“Cô hãy tập ăn nhạt để vết thương của cô nhanh lành mà không để lại sẹo.” Lưu Nhược Lam múc thêm muỗng nữa đưa tới miệng ả. Yến Nhi quay mặt sang một bên, bắt lấy cổ tay cô ta:
“Ngoài cháo ra không còn gì à? Nhạt quá tôi sợ ăn không nổi.”
“Ráng đi, đợi hơn hai tuần nữa. Nó dần lành tôi sẽ nấu cái gì ngon hơn cho cô.”
Cuối cùng Yến Nhi cũng chịu ăn hết cháo, Lưu Nhược Lam đưa thuốc cho ả uống, còn cô ta thu dọn lại cà men định đi về.
“Chiều nay cô có tới không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Ở trong này tối lắm, một mình tôi rất buồn. Cô có thể tới chơi với tôi chứ?”
“Tôi còn phải đem thức ăn cho cô làm sao mà không tới.”
Nói xong Lưu Nhược Lam cũng rời đi.