Ở công ty, trong căn phòng Chủ tịch rộng lớn. Thẩm Tư Linh đứng ở cửa kính, từ trên cao có thể nhìn thấy toàn thành phố như được thu nhỏ. Cô vừa nghịch lá cây gần đó, tai vừa nghe điện thoại, tín hiệu cứ truyền tới.
Lát sau có người ở đầu dây bên kia bắt máy, là giọng nữ:
“Ưm... Tư Linh! Sao nay rảnh rỗi gọi tớ vậy?” Tào Khê vừa mới ngủ dậy, chưa rửa mặt đánh răng mà còn lăn lóc trên giường. Cô ấy ngáp ngắn ngáp dài, giọng nói lơ lớ.
“Cậu còn ngủ à? Mấy giờ rồi?”
“Còn sớm mà... Mới chín giờ à, tớ muốn ngủ nữa.”
“Còn sớm? Cậu lại thức khuya?”
“Tối qua tớ học tới ba giờ sáng. Giờ rất buồn ngủ.”
“Dậy đi! Hôm nay cậu không đi học hả?”
Tào Khê ở đầu dây bên kia nói chuyện nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, giọng nói càng ngày càng nhỏ dần:
“Tớ học chiều m...mà.”
“Cậu mệt vậy chắc không có sức xem bản thiết kế váy đúng không?”
“Hửm.” Tào Khê mơ màng chưa tiếp thu hết lời cô nói, vài giây sau cô ấy bừng tỉnh, mở trừng hai mắt, nhảy dựng lên. Tào Khê không kìm được giọng nói hét lớn vào điện thoại:
“Hả! Bản thiết kế xong rồi à? Sao cậu nhanh vậy?”
Thẩm Tư Linh kéo điện thoại ra xa, cô lấy tay còn lại bịt chặt lỗ tai.
“Không cần hét lớn như vậy! Tớ nghe được!”
“Xin lỗi, tớ mừng quá.”
“Tớ hoàn thành xong hai bộ trong một ngày đó, giờ chỉ đợi cậu xem có vừa ý không? Được thì mình may luôn.”
“Tớ đặt niềm tin vào cậu là quá chính xác.”
“Đặt niềm tin rồi thì dậy đi!”
“Rồi rồi đợi tớ mười... Không ba mươi phút đi, tớ còn phải rửa mặt thay đồ nữa.”
“Nhanh lên!” Cô nói lớn vào điện thoại, ý muốn thúc giục nhưng thực chất là trả thù lúc nãy cô xém thủng màng nhĩ.
“Cậu cố ý đúng không!? Hét lớn như vậy từ tai này muốn lọt qua tai kia rồi.” Tào Khê xuýt xoa không ngừng cái tai tội nghiệp.
“Cậu còn nói nữa. Không nhanh lên ba mươi phút, tớ khỏi cho xem.”
“Biết rồi, tớ kêu Hắc Tiệp qua đón.” Tào Khê cúp máy, cô ấy bấm một dòng tin nhắn gửi đi rồi quăng chiếc điện thoại trên giường, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng tắm.
Tào Khê chỉnh lại quần áo, cô ấy quay một vòng trước gương, giờ chỉ đeo thêm túi xách là có thể ra ngoài. Tào Khê xuống lầu mang giày, mang xong cũng vừa lúc Hắc Tiệp đến. Anh ta ngay lập tức dừng xe, bước xuống mở cửa xe cho Tào Khê.
...
Thẩm Tư Linh nhàn nhã thưởng thức cà phê, cô chăm chú quan sát từng bước di chuyển của kim đồng hồ.
Cạch!
Cánh cửa mở ra, Tào Khê và Hắc Tiệp xuất hiện, hai người lại ngồi phịch trên ghế sofa.
“Tớ tới rồi đây.”
“Hai người thật đúng giờ, đủ ba mươi phút luôn.”
“Là do ai? Không phải cậu hối tớ sao?”
“Được rồi, hai người uống trà đi.”
Thẩm Tư Linh cầm hai tờ giấy cô để trên bàn làm việc lại đưa bọn họ.
“Sao? Hai người thấy được không?”
“Đẹp đó! Đẹp quá đi mất!” Tào Khê hai mắt lóe sáng không ngừng khen ngợi.
“Tớ đã phải thức nguyên đêm mới hoàn thành được bản vẽ, còn có tham khảo một số mẫu của các nhà thiết kế nổi tiếng khác.”
“Đúng là cầu kì, chắc lâu lắm mới xong hả?”
“Nếu nhanh thì một tuần nữa cậu có thể mặc thử.”
Hắc Tiệp im lặng quan sát kĩ từng nét hai bản vẽ, anh ta hài lòng gật đầu ba cái, nói:
“Em có thể tiến hành cắt may.”
“Được.”
Thẩm Tư Linh thu lại tờ giấy kẹp trong một tập để sang bên cạnh, cô uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
“Hai người có thể chọn mua mà, ở đây thiếu gì cửa hàng đẹp.”
“Mấy cái đó bình thường quá, tớ muốn có cái riêng cho tớ, với lại...” Tào Khê khoác tay Hắc Tiệp, nhìn anh ta với ánh mắt ngập tràn hạnh phúc: “Tớ và Hắc Tiệp muốn lưu giữ những kỉ niệm quan trọng của hai người.”