Lâm Thị.
Hôm nay đặc biệt có đối tác nước ngoài vừa đáp sân bay, bọn họ khoảng năm sáu người đã đến thẳng công ty, được anh nhiệt liệt tiếp đón. Lâm Tạ Phong tự mình dẫn những người đó đi tham quan hết ba mươi tám tầng, hơn hai trăm căn phòng, sau khi xong việc cũng đã hơn mười hai giờ trưa.
Lâm Tạ Phong về phòng, Thư ký Điền đứng ngoài cửa chờ sẵn, vừa thấy anh liền cúi người, anh ta thông báo:
“Lâm Tổng, có người tìm anh.”
“Ai?”
“Dạ là...là Đằng Tổng ạ.” Thư ký Điền cúi gằm mặt, lời nói ấp úng, cơ thể run rẩy không ngừng.
Lâm Tạ Phong nhìn Thư ký Điền, anh hạ thấp giọng một chút nói nhẹ nhàng:
“Anh ta ở đâu?”
“Dạ trong phòng Tổng giám đốc ạ.”
“Anh quay về làm việc đi.” Lâm Tạ Phong xua tay, anh mở cửa vào phòng.
Đằng Minh khoanh tay, đứng dựa vào góc bàn làm việc, mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Anh ta nghe thấy tiếng cửa mở nhưng không quay đầu lại.
“Anh tới đây làm gì?” Lâm Tạ Phong ngồi xuống chiếc ghế xoay, điềm tĩnh nhìn tên đứng bên cạnh.
“Lâu lâu bạn cũ tới thăm, không được sao?” Đằng Minh lúc này mới quay qua nhìn anh.
“Bạn? Tôi hơi bất ngờ đó.” Anh nhếch mép, sự khinh bỉ thể hiện rõ ra mặt.
“Tôi không tới đây gây chuyện! Anh nên mừng vì tôi từ bỏ việc theo đuổi Tư Linh.”
“Sao anh dễ dàng bỏ cuộc vậy?” Lâm Tạ Phong ngạc nhiên, nheo mắt quan sát anh ta.
“Nếu không phải tôi chứng kiến cảnh anh đỡ đạn cho Tư Linh. Anh nghĩ tôi dễ dàng bỏ cuộc?”
“Chẳng phải chúng ta nói cạnh tranh công bằng sao?”
“Cạnh tranh công bằng! Anh thắng rồi đó.”
Lâm Tạ Phong nghe xong không tự chủ mỉm cười. Đằng Minh đương nhiên là thấy, anh ta buông lời trêu chọc:
“Tôi nói ngừng theo đuổi nhưng không nói sẽ không gặp cô ấy.”
Lâm Tạ Phong khuôn mặt biến sắc, anh dập tắt nụ cười, liếc ánh mắt phát ra tia lửa nhìn Đằng Minh:
“Anh muốn làm gì?”
“Nè bình tĩnh, không làm người yêu thì làm bạn. Anh cấm luôn sao?”
“Nếu anh không vượt quá giới hạn tình bạn... Thì không sao!”
Đằng Minh không nói gì, nhướn mày, anh ta gật đầu đồng ý với Lâm Tạ Phong.
“Anh đích thân đến đây chỉ muốn nói với tôi chuyện này?”
“Không phải, còn chuyện khác quan trọng hơn.”
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn hợp tác với anh.”
“Hợp tác? Vì sao lại muốn hợp tác với tôi?” Lâm Tạ Phong thấy khá thích thú, bởi người trước giờ xem anh là kẻ thù nay mở lời đòi hợp tác.
“Hãy bỏ qua hận thù đi! Công ty tôi tuy không mạnh bằng Lâm Thị nhưng cũng nằm trong top mười, tính ra cũng có lợi cho anh.”
“Nên anh muốn tôi giúp công ty anh một bước leo lên một trong ba Tập đoàn lớn mạnh nhất của thành phố S?”
“Đúng là không gì qua mắt được anh. Coi như anh giúp tôi, sau này tôi sẽ không làm gì hại đến anh và những người bên cạnh.” Đằng Minh đưa ra bản hợp đồng cho Lâm Tạ Phong.
Bản hợp đồng ba trang kín chữ nhưng anh xem hết các điều khoản chỉ có một phút, tất cả đều nhớ trong đầu.
“Dù gì hai gia đình từng thân thiết, coi như tôi thay ba tôi giúp anh để chuộc lại lỗi năm xưa đã đuổi chú Đằng ra khỏi công ty.” Lâm Tạ Phong cầm bút bi anh để trong túi áo khoác vẽ vài nét điêu luyện vào bản hợp đồng rồi đưa lại Đằng Minh.
Anh ta cười hài lòng, đứng thẳng dậy,đưa tay ra trước mặt Lâm Tạ Phong:
“Mong sau này giúp đỡ nhiều hơn.”
Lâm Tạ Phong rời khỏi ghế, anh bắt tay lại với anh ta, cười nói:
“Hợp tác vui vẻ.”
Đằng Minh cầm theo bản hợp đồng rời khỏi phòng.