Đây là lần đầu tiên Lý Lệ Nhã theo đuổi đàn ông, không ngờ lại khó đến vậy.
Đằng Minh khoanh tay, dáng ngồi thật uy quyền, mắt vẫn chằm chằm nhìn cô ta. Qua mấy phút Lý Lệ Nhã không trả lời, anh ta thở dài, tay véo nhẹ sóng mũi:
“Thôi không nói về chuyện này nữa.”
Lúc này nhân viên đẩy xe thức ăn đến gần bọn họ, anh nhân viên bưng từng dĩa đặt ngay ngắn trên bàn, xong hết anh ta chỉnh trang lại đồng phục rồi nói:
“Chúng tôi còn món tráng miệng sẽ bưng ra sau cùng. Chúc quý khách ngon miệng.”
“Cảm ơn.”
Đằng Minh lạnh lùng, anh cầm đũa gắp một miếng cá cho vào chén của Lý Lệ Nhã.
Cô chỉ gật đầu cảm ơn, rồi đứng dậy định lại quầy tự pha chế. Lúc ngang qua, Đằng Minh nắm lấy cổ tay Lý Lệ Nhã:
“Cô đi đâu?”
“Tôi đi pha nước chấm. Chẳng lẽ anh định ăn không à? Nhạt chết.”
“Ngồi đi!”
Đằng Minh đứng dậy, anh kéo Lý Lệ Nhã ngồi vào chỗ của mình.
“Để tôi!”
Lý Lệ Nhã nhìn bóng lưng Đằng Minh, cô cười thầm, vẻ mặt đắc ý.
“Biết anh cũng quan tâm đến tôi mà. Còn giả vờ? Đợi đi, nhất định tôi sẽ chinh phục được anh.”
Lý Lệ Nhã nói chuyện một mình, còn nhìn Đằng Minh nở nụ cười một cách nham hiểm. Nhìn khuôn mặt cô ta bây giờ trông khá đáng sợ, một kế hoạch lại xây dựng trong đầu Lý Lệ Nhã.
Đằng Minh quay lại, trên tay là hai chén nước chấm, anh ngồi xuống bên cạnh cô, một chén anh lấy cho cô, một chén cho anh.
“Của cô.”
Lý Lệ Nhã nhìn anh không ngừng cười, ánh mắt thật sự nham hiểm. Bị ai đó nhìn chằm chằm, Đằng Minh mất kiên nhẫn, anh liếc nhìn cô, giọng nói hơi khó chịu:
“Tại sao lại nhìn tôi với ánh mắt đó? Cô đang muốn làm gì?”
“Không có... Có gì đâu chứ!”
Lý Lệ Nhã nhún vai, cô bắt đầu cầm đũa, vừa ăn vừa cười híp mắt khiến Đằng Minh không hiểu gì cả, anh nhìn Lý Lệ Nhã với ánh mắt kì lạ như cô đang không ổn.
Còn cô ta thì vui vẻ với cái kế hoạch trong đầu, không thèm quan tâm đến ánh nhìn của anh.
- -------------
Lâm Gia.
Thẩm Tư Linh và Lâm Tạ Phong vẫn còn nằm ngủ trên phòng, cả buổi trưa họ cũng không ăn, cả hai đêm qua vận động quá kịch liệt mà nằm ngủ mê man đến buổi chiều. Thẩm Tư Linh xoay người nằm trong vòng tay của anh, hai cơ thể không mảnh vải ôm chặt nhau trong chiếc chăn mỏng, cảm giác ấm áp vô cùng. Còn Ly Ly thì đã đi học từ sáng sớm, cô bé cũng biết điều mà không nhào vào phòng ba mẹ như trước.
Nữ giúp việc đứng ở bên ngoài, cô ta gõ cửa, nói vọng vào bên trong:
“Cậu chủ! Cô chủ! Có khách ạ.”
“Ưm...”
Thẩm Tư Linh bị tiếng động làm tỉnh giấc, khẽ kêu lên, đồng thời cơ thể cũng chuyển động. Lâm Tạ Phong chân mày nhíu chặt, anh ôm chặt cô, nói với nữ giúp việc bên ngoài:
“Nói họ đợi đi, chút tôi xuống.”
“Dạ cậu chủ.” Cô giúp việc biết bản thân vừa phá hỏng chuyện tốt của hai người nên vừa nói xong đã nhanh chóng rời đi.
Lâm Tạ Phong kéo gối cao lên một chút, anh dựa lưng, ngắm nhìn khuôn mặt Thẩm Tư Linh lúc ngủ. Khuôn mặt cô phúng phính trông dễ thương cực, đã thế cái môi hồng hồng còn không ngừng nhấp. Lâm Tạ Phong buồn cười, anh búng tay vào mũi cô khiến Thẩm Tư Linh giật mình, cô từ từ mở mắt, tay theo phản xạ xoa xoa cái mũi, giọng nói ngái ngủ:
“Ư... Ư... Anh làm...làm gì vậy?”
“Heo ngủ như em, đã ba giờ rồi còn chưa chịu dậy.”
“Em không phải heo!” Thẩm Tư Linh nhăn nhó, cô dụi dụi mắt, nhích lại gần vòng tay qua ôm eo của anh: “Em còn muốn ngủ.”
“Đấy... Em vậy mà không tự nhận là heo à. Em nằm tới ba giờ chiều mà vẫn còn muốn ngủ.”
“Thì tại ai em mới như vậy chứ!? Anh còn ở đây nói.” Cô dúi đầu vào ngực anh hờn trách.
Lâm Tạ Phong xoa xoa đầu cô, anh hôn lên trán cô, giọng nói cưng chiều:
“Dậy đi! Chúng ta có khách.”
“Ai vậy?”
“Chắc là Hắc Tiệp. Hôm qua anh ta nói sẽ cùng chúng ta đi thăm Phi Yến mà.”
“Ơi xém nữa em quên mất.”
Thẩm Tư Linh ngồi dậy, chồm người qua Lâm Tạ Phong, lấy cái điện thoại để trên tủ bên cạnh giường. Vừa mở màn hình lên cô đã thấy gần mười cuộc gọi nhỡ, đều là cùng một số điện thoại.
“Hôm qua em quên bật chuông, Tào Khê gọi nên không nghe thấy.”
“Cô ấy gọi cách đây nửa tiếng, chắc là để thông báo bọn họ chuẩn bị đến.”
Thẩm Tư Linh kéo chăn quấn quanh cơ thể rồi bước xuống giường, không để lại cho anh một chút nào. Cơ thể Lâm Tạ Phong lồ lộ ra trước mắt, đặc biệt là phía dưới, sừng sững trước mặt Thẩm Tư Linh.
“Trời đất ơi! Anh mau che lại cho em.”
Cô cúi lấy cái áo sơ mi ném cho anh, Lâm Tạ Phong bắt lấy nhưng anh ném sang bên cạnh, hai tay gối đầu, khuôn mặt đắc ý:
“Em đã thấy hết rồi. Đêm nào cũng sài mà còn ngại gì?”
“Anh không biết xấu hổ hả?” Thẩm Tư Linh giật giật khoé môi, nhìn anh làm trò.
“Xấu hổ làm gì? Em ngày nào chả thấy.”
“Không biết liêm sỉ!” Cô không thèm quan tâm anh nữa, đi thẳng vào phòng tắm.