“Không biết liêm sỉ!” Cô không thèm quan tâm anh nữa, đi thẳng vào phòng tắm.
Trong lúc cô tắm, Lâm Tạ Phong rời giường, đi lại mở tủ lấy ra cái khăn quấn quanh hông, anh cũng cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Hắc Tiệp.
Cạch!
Cánh cửa mở ra một làn khói mờ, mùi oải hương cũng theo đó lan khắp phòng. Thẩm Tư Linh trên người độc nhất cái khăn tắm, thẳng tới bàn trang điểm, vừa chải tóc vừa nói với Lâm Tạ Phong:
“Anh mau vào tắm đi.”
“Anh biết rồi.” Lâm Tạ Phong ném điện thoại lên giường, anh vòng tay ôm eo cô, cho một nụ hôn lên má Thẩm Tư Linh rồi đi vào phòng tắm.
...
Lúc này dưới lầu, Hắc Tiệp và Tào Khê ngồi đợi trên ghế sofa, Tào Khê mải mê bấm điện thoại mà không thèm quan tâm đến Hắc Tiệp. Anh ta ngồi bên cạnh bực bội, hết nhìn cái điện thoại rồi lại nhìn Tào Khê.
“Điện thoại có gì mà chăm chú dữ?”
“Em đang làm việc mà.” Tào Khê tay không ngừng lướt, vẫn trả lời anh ta nhưng không thèm nhìn Hắc Tiệp một cái.
Hắc Tiệp nhướn người nhìn vào màn hình của Tào Khê coi cô ấy đang xem gì, giọng có vẻ trách móc:
“Làm việc của em là lướt mấy cái trang mua sắm đó hả!?”
Tào Khê lè lưỡi, bây giờ cô ấy mới để tâm đến Hắc Tiệp:
“Em giải trí một chút mà. Anh giận à?”
“Điện thoại hấp dẫn hơn anh sao!? Từ lúc ở trường tới giờ em không thèm quan tâm gì đến anh.” Hắc Tiệp hậm hực quay sang hướng khác.
Tào Khê nhịn cười, cô ấy bỏ điện thoại xuống, nhích sát lại gần Hắc Tiệp, ngón tay chọt chọt một bên má anh ta.
“Giận rồi! Mấy ngày nay em phải ôn thi tốt nghiệp, mãi mới có thời gian rảnh nên lướt điện thoại một chút thôi mà.”
“Em cũng phải quan tâm anh một chút chứ.”
Tào Khê mỉm cười, càng ghé sát Hắc Tiệp hơn, anh ta lại càng tránh sang hướng khác.
Giận thật rồi!
Tào Khê xoay mặt Hắc Tiệp sang đối diện với cô ấy rồi hôn lên môi anh ta. Hắc Tiệp mở to mắt nhìn Tào Khê với cự ly gần, anh ta có hơi kinh ngạc, không ngờ cô ấy lại hành động như vậy. Tào Khê buông cánh môi anh ra, tay xoa hai bên má Hắc Tiệp:
“Hết giận chưa?”
“Tạm tha cho em.” Hắc Tiệp vòng ôm lấy eo Tào Khê.
Đúng lúc này, Lâm Tạ Phong và Thẩm Tư Linh từ trên lầu đi xuống, hai người đã thay đồ xong xuôi. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Tạ Phong nhếch môi cười, anh ho vài tiếng, ý muốn phá đám bọn họ.
“Nên nhớ vẫn còn người ở đây.”
Nghe tiếng, Tào Khê và Hắc Tiệp quay sang nhìn hai người, bọn họ còn cười, tay Hắc Tiệp ôm eo Tào Khê càng chặt để chọc tức Lâm Tạ Phong.
“Bọn tớ thoải mái lắm. Không ngại người khác nhìn đâu.”
“Kệ hai người.”
Lâm Tạ Phong nắm tay Thẩm Tư Linh đi ra phía xe. Hắc Tiệp và Tào Khê cũng theo sau, bọn họ đi chung xe với Hắc Tiệp. Anh ta ngồi ghế lái, Tào Khê ngồi bên cạnh, còn Lâm Tạ Phong và Thẩm Tư Linh ngồi phía sau.
- -----------------
Phi Yến vừa mới sinh, cô ấy chỉ được xuất viện vào tuần trước, đang nằm nghỉ trong phòng, bên cạnh là cái nôi em bé, một bé trai kháu khỉnh đang nằm ngủ bên trong. Tần Hạo thì đang bù đầu ở dưới bếp nấu cháo cho cô ấy, từ lúc Phi Yến sinh, anh ta đã chăm chỉ học cách làm bố. Mặc dù hai người đã có với nhau một đứa con nhưng đã qua mấy năm Tần Hạo quên sạch, anh ta phải học lại từ đầu.
Chiếc xe của đám người Hắc Tiệp dừng lại, Hắc Tiệp mở khoá cửa xe. Bọn họ lần lượt đi vào phòng khách, vừa nhìn thấy Tần Hạo đầu tóc thì rối bời, trên người là bộ đồ ngủ, còn đeo thêm chiếc tạp dề. Lâm Tạ Phong được nước liền trêu chọc:
“Nhìn cậu ra dáng ông bố của gia đình đấy.”
“Cậu còn ở đó chọc tớ. Tớ đang rối lắm đây.”
Thẩm Tư Linh lại gần phòng bếp, cô nhìn vào nồi cháo, tò mò hỏi:
“Anh có chuyện gì sao? Anh đang nấu cháo à?”
“Đúng rồi. Anh nấu nãy giờ hơn nửa tiếng đồng hồ mà không được.”
“Anh có làm đúng sách chỉ không?”
“Anh làm đúng rồi mà sao không ngon xíu nào.” Tần Hạo lật quyển sách ra xem lại.
Thẩm Tư Linh đi vào gian bếp, cô cầm lấy muỗng thử một chút cháo, vừa bỏ vào miệng cô đã nhăn mặt, la lên:
“Mặn quá! Anh có nêm nếm đúng liều lượng không vậy?”
“Đúng liều lượng? Anh làm y trong sách mà.”
Thẩm Tư Linh cuối cùng cũng hiểu vì sao, cô thở dài:
“Anh lại lỡ tay cho nhiều muối phải không?”
“Sao thế được? Anh nhớ là... Thôi chết! Thay vì cho hai muỗng muối, anh lỡ tay cho bốn muỗng rồi.”
“Em biết ngay mà.”
Tần Hạo ngượng ngùng, anh ta đưa tay gãi đầu, miệng lắp bắp:
“À... Ờ... Anh rối quá nên quên.”
“Anh đang lo cho Phi Yến và con trên lầu phải không? Em hiểu mà, tâm lí của đàn ông là vậy. Phi Yến mới sinh, anh lên chăm sóc cho cô ấy đi. Cháo này để em lo.” Thẩm Tư Linh cầm lấy cái muỗng canh trong tay Tần Hạo, cô đẩy anh ta sang một bên.
“Tư Linh! Đành nhờ em vậy.”
“Yên tâm.” Thẩm Tư Linh nháy mắt với Tần Hạo.
“Cảm ơn em trước.”