CHƯƠNG 134
Thiện Minh híp mắt, cắn răng nói: “Bây giờ là lúc làm sao? Buông ra!”
Thẩm Trường Trạch mắt điếc tai ngơ, xé mở áo sơmi của hắn, vùi đầu vào trước ngực hắn, hàm răng tàn sát bừa bãi bờ ngực hắn, lưu lại một một chuỗi vết cắn thật dài.
Thiện Minh chửi nhỏ một câu, nâng đầu gối định chọc vào bụng Thẩm Trường Trạch, bị Thẩm Trường Trạch đè đùi, lật cả người hắn lại. Hai tay hai chân Thiện Minh đều bị cột lại, tư thế rất không được tự nhiên, căn bản không hề có năng lực phản kháng. Thẩm Trường Trạch tháo đai lưng của hắn, kéo quần dài của hắn xuống dưới, tụt đến tận đầu gối.
Thiện Minh quỳ trên giường, toàn bộ thân thể nằm trong sự khống chế của Thẩm Trường Trạch, Thẩm Trường Trạch cũng không thèm mở rộng lấy vài cái, động thân tiến vào cơ thể Thiện Minh luôn. Động tác sáp nhập thô bạo mà cấp bách, làm Thiện Minh đau đến nhe răng. Thiện Minh không thèm nhắc lại nữa, quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Trường Trạch, hốc mắt có chút đỏ lên. Hô hấp của Thẩm Trường Trạch hơi trầm trọng, nhưng biểu cảm trên mặt không có chút dấu vết nào là đang sa vào cơn ***, ngược lại hai mắt băng lãnh, trong mắt tràn ngập tức giận, phảng phất như dùng động tác càng thêm thô bạo để phát tiết cảm xúc trong lòng y.
Cổ họng Thiện Minh tràn ra tiếng rên rỉ thống khổ, hắn ngậm chặt đôi môi, nuốt hết thanh âm vào trong miệng. Thẩm Trường Trạch nắm cái eo gầy của hắn, dùng sức va chạm, khoái cảm của thân thể dâng lên điên cuồng, nhưng hắn lại nhấm nháp được hương vị chua xót nơi đầu lưỡi.
Thẩm Trường Trạch gầm nhẹ: “Tôi ở trong lòng ông vĩnh viễn là không quan trọng nhất đúng không, tôi giao phía sau lưng mình cho ông, ông lại cho tôi một phát súng! Rốt cuộc tôi là cái gì? Con mẹ nó tôi là cái gì !” Thẩm Trường Trạch vừa động thân, hung khí liền xâm nhập vào nơi sâu nhất trong thân thể Thiện Minh, làm cả người Thiện Minh run rẩy.
Thiện Minh cắn chặt răng, nói gằn từng chữ: “Hắn sẽ không giết mi, nhưng hắn sẽ giết chúng ta.” Đây là lời duy nhất hắn có thể giải thích với Thẩm Trường Trạch, đáng tiếc Thẩm Trường Trạch cũng không vì vậy mà dễ chịu một chút nào.
Thẩm Trường Trạch lạnh giọng nói: “Tôi liều mạng cũng sẽ bảo vệ các người, nhưng ông đối xử với tôi như thế nào? Ông căn bản không có tim, tôi cũng chẳng là cái gì hết, tôi còn kém Du Chuẩn của ông, anh em của ông, ai cũng không đáng hy sinh, chỉ có tôi thôi! Tôi thật muốn biết, khi ông tự tay giao tôi cho ông ta, trong lòng ông nghĩ cái gì !”
Thiện Minh há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ phun ra ba chữ, “Thực xin lỗi.”
Hai mắt Thẩm Trường Trạch đỏ đậm, trong mắt gần như muốn phun lửa, “Tôi không muốn nghe nhất chính là câu ‘Thực xin lỗi’ của ông đấy.”
Va chạm như mưa rền gió dữ làm thân thể Thiện Minh run như cây non trước bão, sự chinh phạt trên thân thể phảng phất như kéo dài vĩnh viễn không có chừng mực. Ý thức của hắn càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng cũng ngất đi.
Thẩm Trường Trạch phải sau một lúc rất lâu mới thanh tỉnh lại, nhìn trên giường là một đống hỗn độn, nhìn dáng vẻ bị chà đạp triệt để của Thiện Minh, y chỉ cảm thấy hốc mắt trướng đau, tim giống như bị kim đâm.
Y vuốt ve gương mặt khi ngủ vẫn cau mày của Thiện Minh, nhịn không được cúi xuống, nhẹ nhàng chạm lên đôi môi nhìn qua rất mềm mại kia, rõ ràng khi hôn môi cảm thấy rất mềm, tim sao lại cứng rắn như thế……
Y cởi dây thừng cột tay chân Thiện Minh ra, nhìn vết máu trên cổ tay do Thiện Minh giãy dụa gây ra, nhịn không được cúi đầu liếm hôn, thật nhẹ nhàng, đầu lưỡi lướt qua làn da mang chút vị máu nhàn nhạ.
Y mệt mỏi ngã xuống giường, siết chặt cánh tay, ôm Thiện Minh vào trong lòng, thân thể ấm áp, hương vị quen thuộc, trên thế giới không còn người nào có thể làm y bởi vì có được mà cảm thấy bản thân được đầy đủ như vậy nữa. Y biết, cho dù người này giận y đến thế nào, y cũng không có biện pháp buông tha người này nữa, cho dù chỉ một lần cũng không.
Thẩm Trường Trạch vùi mặt vào gáy Thiện Minh, nhắm hai mắt lại.
Ba ơi……
Thiện Minh ngủ một giấc thật dài, khi tỉnh lại thì cảm giác đầu óc mơ hồ cho hắn biết mình bị chuốc thuốc, nhưng trên thân thể cũng không quá không thích hợp, thật giống như hắn chỉ không cẩn thận ngủ quá lâu thôi.
Ngồi xuống thì phát hiện mình đang nằm ở trên một cái giường, trên người đã được lau sạch sẽ, tay chân đều tự do. Chẳng qua, hắn không phải đang ở trong một căn phòng tầm thường, phòng này quả thực chính là một ngục giam lâm thời cải tiến, chỉ có một cái giường và bàn đơn giản, cùng với các thiết bị chiếu sáng cũng không ít lắm, bốn phía đều là tường bê tông màu xám tro, diện tích của mấy cái cửa thông khí thì người trưởng thành tuyệt đối không thể chui lọt, cho nên được mở ra rất hào phóng, cho dù căn phòng cũng không nhỏ lắm nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác rất áp lực.
Hắn nhảy xuống giường mới phát hiện toàn thân mình trần trụi, trên ghế có một bộ quần áo thường. Hắn mặc quần áo xong thì đi về phía cửa, cánh cửa cũng rất là hoà hợp với nhà tù này, là một cánh cửa sắt vừa nặng vừa dày, gõ vào là rung ầm ầm.
Hắn gõ hơn mười lần, khóa cửa bị mở ra.
Thiện Minh cũng không có ý định tập kích, hắn muốn biết rõ tình huống của mình trước đã.
Người vào là Thẩm Trường Trạch.
Thiện Minh tùy tay chỉ vào căn phòng, “Đây là ý gì? Ta đang ở đâu?”
Thẩm Trường Trạch đóng cửa lại, biểu cảm trên mặt âm tình bất định, “Sừng hải long thật đang ở đâu?”
Thiện Minh giận tái mặt, “Mi cũng muốn có sừng hải long? Vậy ta hỏi mi, mẹ của mi ở đâu rồi?”
Thẩm Trường Trạch lạnh nhạt nói: “Bà ấy bị Đường Đinh Chi mang đi rồi.”
“Cho nên mới bắt ta làm tù binh?” Thiện Minh túm cổ áo y, “Bây giờ mi đã chung mối thù với người cha thật sự của mình rồi sao? Mi quên mi đã từng nói mi vĩnh viễn cũng không ủng hộ ý nghĩ của hắn sao?”
Thẩm Trường Trạch cười châm chọc, “Cái này nên trách ai được?”
Mắt Thiện Minh lộ ra hung quang, “Vậy mi giam ta làm gì? Ta đương nhiên biết sừng hải long ở đâu, nhưng nếu bọn mi không thể bắt được Triệu Thanh Linh, vậy sừng hải long cũng sớm bị cô ta cầm đi rồi.”
Thẩm Trường Trạch cười lạnh: “Tôi giam ông cũng chẳng liên quan gì đến sừng hải long, chỉ có liên quan đến ông thôi.”
“Có ý gì?”
Thẩm Trường Trạch nắm lấy cổ hắn, ấn hắn lên cửa, “Tôi muốn ông một tấc cũng không rời khỏi tôi, tôi muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy ông, tôi muốn ông không còn có cơ hội nào để từ bỏ tôi nữa.”
Thiện Minh không dám tin nhìn y, “Mi vẫn muốn giam giữ ta như vậy?”
Thẩm Trường Trạch dựa sát tới gần hắn, vươn tay nắm lấy chỗ hiểm của hắn, ác liệt xoa nắn, y dùng thanh âm thấp trầm nguy hiểm nhẹ nhàng nói bên tai Thiện Minh: “Đúng vậy, ai bảo chân ông dài quá, ai bảo chúng chẳng ngoan chút nào. Lúc trước đáng lẽ tôi không nên thả ông rời khỏi căn cứ, vì sao tôi lại để ông tự do chứ? Ông chỉ cần sống ở nơi tôi có thể nhìn thấy là đủ rồi, ông cho là tôi sẽ lại lần nữa cho ông cơ hội, để ông lại bắn một phát súng vào lưng tôi sao?”
Thiện Minh tóm áo y cho y một đấm, tức giận đến mức cả người đều run rẩy, Thẩm Trường Trạch không hề để ý liếm liếm khóe miệng chảy máu. Thiện Minh trơ mắt nhìn khóe môi bầm dập nháy mắt được chữa lành, Thẩm Trường Trạch chen chân vào giữa hai chân Thiện Minh, một tay nắm lấy của quý của hắn, một tay luồn vào trong quần áo hắn, làm càn vuốt ve.
Răng nanh Thẩm Trường Trạch để lại một chuỗi dài vết cắn trên xương quai xanh của Thiện Minh, thanh âm khàn khàn giống như chú ngữ không ngừng truyền vào lỗ tai hắn, “Tôi đã cho ông cơ hội, ông lại phản bội tôi, cho nên, ông cứ sống dưới sự khống chế của tôi như vậy đi, vĩnh viễn không được rời đi……”
Nói rồi Thẩm Trường Trạch bắt đầu đưa tay vạch tìm trong quần Thiện Minh.
Đây là ngày thứ bảy Thiện Minh tỉnh lại rồi, hắn vẫn như cũ không biết mình đang ở đâu, không biết tình huống là như thế nào. Hắn nghĩ cách rời khỏi nơi này, nhưng trước mắt xem ra rất khó khăn.
Thẩm Trường Trạch coi nơi này như phòng ngủ, mỗi ngày đều trở về, có đôi khi sẽ đè hắn ra mà điên cuồng làm tình, có đôi khi chỉ thân thiết ăn một bữa cơm với hắn, ôm hắn ngủ. Cho dù Thẩm Trường Trạch vẫn giống như lúc trước đã quen chăm sóc đời sống của Thiện Minh, nhưng hai người rất ít nói chuyện, chỉ cần nói chuyện thì tất nhiên nó sẽ kết thúc bằng một tình cảnh cực kì không thoải mái.
Thiện Minh cũng không bài xích tình yêu, nhưng dưới tình huống như thế này, vị trí và hoàn cảnh của bản thân làm hắn rất phiền táo. Có đôi khi hắn sẽ ở trên giường ác ý khiêu khích, đến cuối cùng thường thường là lưỡng bại câu thương, nhưng ở cái nơi ngày nào cũng không có việc gì, chỉ đợi thời gian qua này, tiêu hao tinh lực vào những vận động nguyên thuỷ nhất cũng là một cách giải quyết nhàm chán. Tuy rằng, hắn luôn muốn nhìn thấy sự yêu thương và dịu dàng của ngày xưa từ trong mắt Thẩm Trường Trạch.
Một tuần sau, cuối cùng hắn cũng thăm dò được quy luật Thẩm Trường Trạch ra ngoài và những người khác đưa cơm cho hắn, chẳng qua trước mắt cũng không có cái gì để đột phá cửa mà trốn ra được, bởi vì Thẩm Trường Trạch thật sự rất hiểu hắn, cũng hiểu rõ năng lực của hắn, gần như những thứ có thể bị hắn lợi dụng đều đã bị ngăn chặn triệt để. Thật giống như nếu hắn muốn nhốt một người, hắn tuyệt đối làm người kia không thể tìm thấy biện pháp nào để đi ra ngoài, đây chẳng qua là một kĩ năng rất cơ bản của lính đánh thuê, mà Thẩm Trường Trạch lại là do hắn một tay dạy dỗ.
Mà trực tiếp xuống tay từ chỗ Thẩm Trường Trạch lại quá không thực tế, một khi công kích không thành công lại còn đánh rắn động cỏ, có thể đến tự do tay chân của hắn cũng không được bảo đảm.
Một ngày này hắn giống như bình thường, liên tục thò đầu tới lui qua ô cửa sổ nhỏ hẹp ra bên ngoài quan sát địa hình, cửa sắt phía sau đột nhiên vang lên.
Hắn nghĩ rằng Thẩm Trường Trạch đã trở lại, liền nhảy xuống ngồi lên giường, sau đó người vào cửa làm hắn rất ngoài ý muốn, là Thẩm Diệu.
Thiện Minh lạnh lùng nhìn hắn, chẳng lẽ đến bây giờ Thẩm Diệu mới biết hắn ở trong này?
Thẩm Diệu hỏi thẳng vào vấn đề, “Bọn mày tìm được cô ấy ở đâu?”
“Ở Tân Cương.” Thiện Minh chậm rì rì nói.
“Như vậy sừng hải long ở đâu?”
Thiện Minh cười châm chọc, “Ở sân sau nhà mày ấy.”
Thẩm Diệu trầm giọng nói: “Al Maurell đã từng là lão đại của Du Chuẩn, cũng là anh em cùng lớn lên với mày, mày nói xem hắn có vì mày mà tặng sừng hải long cho ta không?”
Thiện Minh không chút nào sợ hãi nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, “Sẽ không, thứ nhất, Triệu Thanh Linh sẽ không giao sừng hải long cho chính phủ, thứ hai, Al không thể tự mình rời đi được.”
Thẩm Diệu hừ lạnh: “Triệu Thanh Linh và sừng hải long ta đều muốn, mày đã nói như vậy, sự tình lại càng đơn giản. Chỉ cần tìm được Triệu Thanh Linh là có thể tìm được sừng hải long, ta tin là bạn của mày sẽ nguyện ý giúp ta thôi.” Nói xong, Thẩm Diệu xoay người đi ra ngoài.
Thiện Minh hỏi: “Mày đã làm gì Thẩm Trường Trạch rồi? Vì cái gì nó lại đứng chung chiến tuyến với mày? Nó cũng không phải kẻ dễ dàng vi phạm nguyên tắc của bản thân.”
Thẩm Diệu cười nhạo, “Bởi vì ta mới là người cha thân sinh của nó.” Thẩm Diệu cố ý nhấn mạnh hai chữ “thân sinh”, đâm chọc làm cho mí mắt Thiện Minh giật nảy, ngực có chút khó chịu.
Tình thế càng thay đổi càng phức tạp, Thiện Minh càng cảm thấy phía trước có một cái động đen ngòm khổng lồ, cắn nuốt tất cả mọi người vào trong đó.