CHƯƠNG 135
Thẩm Diệu bỏ đi không được bao lâu, Thẩm Trường Trạch đã trở lại, hơn nữa trên mặt mang theo một tia kích động không dễ phát hiện, cho đến khi nhìn thấy Thiện Minh bình yên vô sự đứng ở trong phòng, y mới nhẹ nhàng thở ra.
Thiện Minh nhìn y một cái, đứng dậy đi WC.
Thẩm Trường Trạch cũng theo đuôi tiến vào, dựa vào khung cửa hỏi: “Ông ta nói cái gì với ông?”
Thiện Minh kéo khóa quần ra không coi ai ra gì đi tiểu, đầu cũng không thèm quay lại.
Ánh mắt Thẩm Trường Trạch tối lại, đè thấp giọng nói: “Tôi hỏi lại ông lần nữa, ông ta nói cái gì với ông?”
Thiện Minh vẩy vẩy tay, chậm rãi liếc mắt nhìn y, trào phúng nói: “Hắn là cha đẻ của mi, sao mi không tự đi mà hỏi hắn ấy.” Hắn vươn tay đẩy Thẩm Trường Trạch một cái, “Tránh ra.”
Thẩm Trường Trạch nắm chặt tay hắn, đẩy hắn trở về phòng tắm, eo Thiện Minh đập vào bồn rửa mặt, không đường rút lui. Thẩm Trường Trạch tóm hai gò má hắn, gằn từng chữ nói, “Nói gì đó hả?”
Thiện Minh nhìn vào mắt Thẩm Trường Trạch, chậm rãi sờ lên tay y, sau đó theo khớp xương đụng đến ngón út, răng rắc một tiếng, bẻ gãy luôn khúc xương ngón út yếu ớt.
Thẩm Trường Trạch híp mắt, gắt gao nhìn Thiện Minh vài giây, sau đó đặt hắn lên gương, thô bạo hôn môi. Y vừa mới đẩy đầu lưỡi vào, Thiện Minh liền nhằm ngay khúc thịt mềm kia cắn một miếng, Thẩm Trường Trạch đau đến run lên, nhưng không rời khỏi, ngược lại làm sâu thêm nụ hôn bằng cách dùng đầu lưỡi đảo loạn trong khoang miệng hắn, mùi máu tươi nhất thời tràn ngập.
Ngực Thiện Minh không ngừng phập phồng, lửa giận áp lực nhiều ngày nháy mắt bị khơi mào, hắn vung nắm tay đấm vào mặt Thẩm Trường Trạch, Thẩm Trường Trạch cầm lấy một tay hắn lập tức bẻ quặt ra phía sau, hung tợn nói, “Nếu ông không chịu ngoan ngoãn, tôi sẽ trói ông lại đấy.”
Mắt Thiện Minh cũng lộ ra hung quang, “Mi có thể thử xem, ta sẽ tự cắn nát lưỡi mình trước, xem mi có hứng thú hiếp xác chết không nào!”
Thẩm Trường Trạch hung hăng cho hắn một cái tát, “Rốt cuộc ông ta đã nói cái gì với ông!”
“Đương nhiên là có liên quan đến sừng hải long rồi.” Thiện Minh cười lạnh: “Ta thật hối hận lúc trước khi nhìn thấy thứ đó không đem nó đi thiêu luôn, như vậy cha con bọn mi cũng không thể có cơ hội lấy ta làm con tin như vậy được.”
Thẩm Trường Trạch lạnh lùng nói: “Tôi không nghĩ tới chuyện bắt ông làm con tin, đừng con mẹ nó nói hươu nói vượn.”
Thiện Minh trố mắt như muốn nứt ra, “Thế à? Vậy mi định nhốt ta tới khi nào? Mi giam ta lại chỉ để ngủ với ta? Ông đây chạy từ xa tới là để ngủ với mi sao !”
Sắc mặt Thẩm Trường Trạch cũng trở nên hung ác, y trừng mắt hung tợn nói, “Đúng! Ngoài chuyện này ra, tôi còn có thể yêu cầu ông được cái gì !” Nói xong câu đó, y trơ mắt nhìn lửa giận tràn đầy trong cặp mắt đen của Thiện Minh bị triệt để châm ngòi, y cảm thấy bản thân rất đáng cười, vừa bi ai lại nực cười.
“Mi đúng là con mẹ nó khốn kiếp!” Thiện Minh hét lớn một tiếng, phần eo hắn chợt lóe ra phía sau, dính sát không một khe hở với thân trên của Thẩm Trường Trạch, sau đó cong khuỷu tay lên hung hăng đập về phía cổ Thẩm Trường Trạch. Thẩm Trường Trạch lùi ra sau để tránh nhưng vẫn bị khuỷu tay đập trúng gáy, nháy mắt cảm thấy sau gáy và trước ngực tê rần một mảnh. Y cũng tung một cú vào eo Thiện Minh, Thiện Minh cảm thấy một đòn nặng này tập trung hẳn vào eo mình, nửa người nháy mắt không nghe theo sai khiến của bản thân nữa.
Hắn nghiêng người ngã xuống đất, giơ chân đá vào đầu gối Thẩm Trường Trạch, Thẩm Trường Trạch ngả sang một bên, đụng vào ván cửa. Thiện Minh bật dậy khỏi mặt đất, nhanh chóng đá hai phát vào đùi y, khi muốn đá phát thứ ba thì bị Thẩm Trường Trạch dùng một tay bắt được mắt cá chân, ném xuống đất.
Nước trên mặt đất còn chưa khô hẳn, Thiện Minh ngã sấp xuống, áo sau lưng ướt hết, dán trên người cực kì khó chịu. Hiện giờ hắn đang tức đầy một bụng, vừa nghĩ đến việc đôi “cha đẻ con ruột” chó má này thay nhau đến chọc tức hắn, hắn đã thấy muốn giết bớt một thằng. Hắn chỉ là muốn mang Thẩm Trường Trạch trở về mà thôi, kết quả khiến hắn không thể tin nổi là Thẩm Trường Trạch so với Thẩm Diệu càng khó đối phó hơn. Cứ cho là Thẩm Trường Trạch coi hắn như thằng *** mà chơi suốt mấy ngày qua thì hắn cũng nhịn, ai bảo hắn nợ y, nhưng hắn cũng không thể nói ra như vậy được. Lửa giận và thất bại tích tụ suốt mấy ngày đều bị châm ngòi trong khoảnh khắc vừa rồi, bây giờ hắn đã muốn cùng Thẩm Trường Trạch hung hăng đánh một trận, đánh xong là y có thể cùng mình về nhà rồi.
Thẩm Trường Trạch quả thực không biết nên làm thế nào với Thiện Minh được, đánh? Có thể đánh nặng được bao nhiêu? Mắng? Có thể mắng cái gì? Thiện Minh vĩnh viễn cũng không thể đối với y như y đối với hắn được, cho nên y không dám mơ xa, chỉ cần có thể hoàn toàn có được hắn là đủ rồi, chỉ cần khống chế tất cả của hắn như vậy là đủ rồi.
Thẩm Trường Trạch nắm lấy cằm Thiện Minh, bá đạo cưỡng hôn. Chỉ có thông qua không ngừng đụng chạm và giữ lấy, y mới có thể khẳng định quyền sở hữu trong lòng mình, nếu không, cái sự bất an lo được lo mất này sớm muộn gì cũng sẽ làm y phát điên.
Thiện Minh mắng to: “Mi còn nghiện ngủ nữa ! Cút mau !” Hắn bắt đầu bạo lực giãy dụa. Trong khoảng thời gian này hắn mang tâm lý bồi tội nặng trĩu, Thẩm Trường Trạch muốn làm thế nào thì cũng để mặc y làm, lúc này Thiện Minh đã triệt để bị chọc giận, sức lực mạnh kinh người, Thẩm Trường Trạch áp mãi cũng không áp được hắn, hai người cận chiến trong phòng tắm nhỏ hẹp cả nửa ngày, toàn thân đều bị đâm cho xanh tím.
Cuối cùng toàn thân Thiện Minh hết sức lực, bị Thẩm Trường Trạch ngăn chặn được, Thiện Minh cứ như vậy trừng mắt nhìn Thẩm Trường Trạch, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa hung ác.
Thẩm Trường Trạch hung hăng nhìn hắn, lôi hắn lên khỏi mặt đất ôm về ném lên giường mình, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi ra ngoài.
Thiện Minh lật người ngồi dậy, trong ngực cảm thấy đè nén không thở nổi, hắn lăn qua lộn lại mãi, lại nhảy xuống giường, hung hăng đạp mấy cái vào cửa sắt, đạp cho thép lá trên cửa sắt lõm hết xuống, âm thanh truyền vào trong tai hắn, tràn ngập ầm ĩ và bất an.
Cứ như vậy ép buộc nửa ngày, cửa lại bị mở ra, người vào là Thẩm Trường Trạch với vẻ mặt như không có chuyện gì, tay bưng khay, trên đó đều là đồ ăn nóng hầm hập.
Thiện Minh ngây người nhìn y.
Thẩm Trường Trạch đặt cơm lên tủ đầu giường, “Ăn cơm.”
Thiện Minh đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Thẩm Trường Trạch khép hờ cửa, bên ngoài không biết có bao nhiêu người, có nên thử một lần không.
Thẩm Trường Trạch lững thững đi tới, tựa hồ hoàn toàn không sợ hắn lao ra ngoài, y nhẹ nhàng đóng cửa lại, chỉ vào khay, “Ăn cơm đi, nếu không tôi nhét vào mồm ông đó.”
Thiện Minh chỉ vào mũi y, “Mi con mẹ nó còn có thể nói tiếng người?”
Hai người trừng mắt nhìn đối phương hồi lâu, Thẩm Trường Trạch rốt cuộc cũng thấp giọng nói: “Lại đây ăn cơm, ba à.”
Đây là lần đầu tiên sau suốt nhiều ngày như vậy, Thẩm Trường Trạch chịu gọi hắn là ba, tim Thiện Minh hơi run lên một chút, chân hắn nhúc nhích, cất bước đến bên giường ngồi xuống, sau đó bưng khay lên gắp mấy miếng đồ ăn, chậm rãi ăn.
Thẩm Trường Trạch ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn hắn.
Thiện Minh ăn mấy miếng, buông đũa xuống, nhìn chằm chằm Thẩm Trường Trạch, “Chúng ta nói chuyện đi.”
Thẩm Trường Trạch ngây ngốc nhìn hắn, “Ông muốn nói cái gì?”
“Mục đích mi ở đây là gì?”
“Tôi sẽ không nói cho ông.” Thẩm Trường Trạch lạnh nhạt nói: “Chuyện của tôi, từ nay về sau không cần ông can thiệp.”
Thiện Minh nhíu mày nói: “Mi không tin ta?”
Thẩm Trường Trạch lộ ra một biểu cảm châm chọc, “Tin ông? Ba à, hiện tại kì vọng duy nhất của tôi với ông chính là ông chịu khó ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, cái khác tôi cũng không cần.”
Thần kinh Thiện Minh có thô mấy cũng bị những lời này của y làm tổn thương, hắn hung hăng nhìn Thẩm Trường Trạch, “Ta không phải món đồ chơi mi tiện tay mua, không người nào có thể làm Thiện Minh ta ‘ngoan ngoãn’ được. Thẩm Trường Trạch, sự tha thứ dễ dàng của ta với mi cũng có giới hạn, đừng có được đằng chân lại lấn đằng đầu nữa.”
Thẩm Trường Trạch cười nhẹ hai tiếng, trong mắt phụt ra băng giá sắc bén, “Ba à, tôi sẽ làm cho ông ngoan ngoãn, bởi vì ông không bao giờ còn là đối thủ của tôi nữa. Ông đã quên ông giáo dục tôi như thế nào sao? Vận mệnh kẻ yếu là do kẻ mạnh quyết định, đó chính là số phận của kẻ yếu. Ba à, tôi đã không còn là thằng nhóc để ông tuỳ ý đùa nghịch nữa rồi, hiện tại ông đã là kẻ yếu, hơn nữa đời này cũng sẽ không thay đổi nữa đâu. Ông thuộc về tôi, tôi sẽ quyết định hết thảy của ông.”
Môi Thiện Minh run run, cuối cùng phun ra ba chữ, “Mau cút đi.”
Thẩm Trường Trạch đứng lên, nói như đinh đóng cột, “Ăn hết cơm mau, nếu tôi trở về mà ông còn không ăn xong, tôi sẽ tự mình đút cho ông đấy.”
Thiện Minh nắm chặt tay ngồi ở đầu giường, lửa giận trong lòng mãnh liệt trào dâng như sóng cuộn, làm cho hắn muốn rống lên thật to. Hắn cứ như vậy ngồi yên thật lâu, cửa sắt lại truyền đến tiếng vang, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã hoàn toàn tối đen, hắn nghĩ rằng Thẩm Trường Trạch đã trở lại.
Không ngờ vào cửa lại là Thẩm Diệu mà hắn vừa mới gặp một lần sáng nay.
Sau khi Thẩm Diệu vào nhà thì cũng không đóng cửa mà lại đẩy cửa ra rộng hơn, mặt không chút thay đổi nhìn Thiện Minh, “Ta thả mày đi, bây giờ, đi ngay lập tức.”