Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 50: Chương 50




“Hinh Hinh, con thích nó như vậy, cha mua cho con một chú cún thật được không nào?”

Dương Tiêu đột nhiên cảm thấy cô bé thích chú cún máy như vậy, có khi nào cũng rất thích cún?

Quả đúng là vậy, vừa nghe thấy vậy Hinh Nhi liền kích động đáp: “Oa, thật sao?”

“Hinh Hinh muốn chú cún lớn!”

Dương Tiêu gật đầu cười nói: “Được.”

“A, cha tốt nhất~”

Dừng xe trước cửa công ty Lương Nhã Trân, dắt theo đứa nhỏ vào phòng nghỉ công ty chờ mẹ tan làm.

Đồng thời, Dương Tiêu gọi điện thoại cho Lý Sơn Phàm.

“Đế tôn đại nhân, ngài có chuyện gì sao?”

Đột nhiên nhận được điện thoại của Dương Tiêu, Lý Sơn Phàm có chút vui mừng nói.

Kết quả ngay giây sau anh ta liền ngây người.

Dương Tiêu lại bảo anh ta chọn ra một chú cún nhỏ tốt nhất, đã được huấn luyện chuyên nghiệp trong quân đội.

Anh ta còn tưởng là chuyện gì lớn cơ…

Lý Sơn Phàm lập tức nói không vấn đề gì, còn đảm bảo rằng trong ngày mai có thể đưa tới nhà Lương Minh Trạch.

Dương Tiêu vô cùng hài lòng.

Cô bé muốn chú cún lớn vậy thì quá hợp rồi.

Trong đội Lý Sơn Phàm đúng lúc có một lượng lớn chó săn Đức đã được huấn luyện chuyên nghiệp, chúng vô cùng nghe lời.

Không chỉ có thể chơi với cô bé, khi cần còn có thể bảo vệ đứa bé.

Thu xếp chuyện này xong, trước khi cúp điện thoại Lý Sơn Phàm đột nhiên mở miệng.

“Đúng rồi Đế tôn, gần đây những lời liên quan đến nội bộ nhà họ Lương, ngài đã nghe rồi chứ?”

Dương Tiêu thẳng thắn đáp: “Không để ý, làm sao?”

Gia tộc nhỏ bé như nhà họ Lương, anh hoàn toàn không quan tâm nên cũng không để ý.

Lý Sơn Phàm đáp: “Là sáng nay, tập đoàn Lương Thiên nhà họ Lương đột nhiên mở cuộc họp cổ đông khẩn cấp.”

“Nghe nói do Lương Hoàng Huy và Từ Dung làm chủ, thành viên hội đồng quản trị muốn cách chức chủ tịch của Lương Minh Hải.”

Hồi trưa, kiến nghị đã được thông qua đa số, chức chủ tịch của Lương Minh Hải đã bị bãi miễn.”

Dương Tiêu nghiêm túc: “Ồ? Vậy sao.”

Lý Sơn Phàm gật đầu trả lời rồi tiếp tục nói.

“Cổ phần của những người này cộng lại nhiều hơn chủ tịch này, bây giờ Lương Hoàng Huy được chọn làm chủ tịch mới rồi.”

“Tôi còn nhận được tin nói Lương Minh Hải vì bị chuyện này đả kích mà hôn mê.”

“Bây giờ đang được cấp cứu ở bệnh viện số 9 Giang Thành, vẫn còn chưa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.”

“Mà nhà họ Lương lại không thể một ngày không có chủ, sau khi Lương Minh Hải vào viện, vợ ông ta Từ Dung liền lấy danh nghĩa vợ gia chủ mà đảm nhận vị trí gia chủ.”

Nghe tới đây, Dương Tiêu đã hiểu hoàn toàn rồi, mở miệng lạnh lùng nói.

“Xem ra, màn thay đổi này đã được lên kế hoạch cẩn thận.”

“Bây giờ Lương Hoàng Huy tiếp quản tập đoàn, Từ Dung tiếp quản gia tộc, thời đại của Lương Minh Hải cũng xem như kết thúc hoàn toàn rồi.”

Lý Sơn Phàm gật đầu đáp: “Đến tôn nói phải, hơn nữa theo tôi được biết.”

“Từ Dung đã lấy danh nghĩa gia chủ ra lệnh đuổi những thế lực khác ra khỏi nhà họ Lương rồi.”

“Trong đó bao gồm con trưởng của Lương Minh Hải, còn có nhà Lương Minh Trạch.”

“Với lại…”

Nếu đạo diễn của màn thay đổi này là Từ Dung và Lương Hoàng Huy, vậy thì đây cũng là chuyện tất nhiên.

“Với lại cái gì?”

Lý Sơn Phàm ngừng lại rồi đáp: “Vị, vị hôn thê của ngài, chức giám đốc của Lương Nhã Trân cũng bị bãi miễn rồi…”

Lời này vừa dứt, Dương Tiêu cười nhẹ.

Sau đó, Dương Tiêu nói: “Cũng phải, cô ấy chỉ là vị vua làm thuê không có cổ phần của tập đoàn.”

“Bây giờ được lớp mới tiếp quản tập đoàn, cô ấy bị đuổi cũng không kỳ lạ.”

Lý Sơn Phàm hít một hơi nói: “Đế tôn, ngài cần tôi làm gì không?”

Dương Tiêu nói: “Không cần, ngồi xem thôi.”

“Được rồi, mấy gia tộc Giang Thành này đúng thật là không an phận.”

“Ngoại trừ nhà họ Lương, nhà họ Trần ra thì không còn nhà nào có ý định quỳ xuống xin lỗi Đế tôn, hình như còn đang ngu ngốc thầm mưu tính cái gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.