Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 68: Chương 68






Hai mắt Mặc Tử Hàn đằng đằng sát khí, lửa giận trong lòng bạo phát!

Rất nhanh vươn tay bóp cái cổ mảnh khảnh của cô!

" Ngô....." hô hấp của Tử Thất Thất bị đình chỉ.

"Cô nghĩ rằng tôi không dám giết cô? Cô cho là bị những người này thấy tôi cũng không dám ra tay? Tôi nói cho cô... cho dù là tôi ở trước mặt bọ họ giết cô, bọn họ cũng không dám nói một câu... Cô không tin?" Anh hung hăng nói, tay dùng sức bóp cổ cô càng chặt.

Vùng lông mày Tử Thất Thất cau lại.

Cổ họng đau đớn giống như sắp bị anh ta bẻ gãy, thế nhưng cô lại thẳng tắp nhìn anh, khóe miệng gợi lên quyến rũ xinh đẹp, sau đó mở miệng không thể phát ra thanh âm, đối mặt với anh thong thả nhép miệng ba lần.

Mặc Tử Hàn nhìn miệng cô, thấy rõ ràng ba chữ mà cô muốn nói.

Lửa giận tăng lên, tay lại dùng sức.

Cô gái chết tiệt, cô quả là mượn lá gan trời càng ngày càng lớn mật, vậy mà lúc sắp chết còn dám cười với anh, còn dám nhép miệng nói ra ba chữ kia!

Trứng thối?

Ở trong mắt cô Mặc Tử Hàn anh chính là như vậy sao?

Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!

Không thể không giết cô!

Anh phẫn nộ càng tăng thêm lực đạo, tay càng dùng sức đem chiếc cổ mảnh khảnh của cô ghìm chặt, hận không thể lập tức bẻ gãy!

" Dừng tay!"

Một tiếng quát to làm toàn bộ mọi người nín thở, khiếp sợ nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Bách Hiên từ trong đám người chạy tới trước mặt Mặc Tử Hàn, kích động vươn tay bắt lấy tay kia của anh, cũng quát to nói, "Buông tay anh ra!"

"Cút ngay!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng ra lệnh.

Bách Hiên dùng toàn lực lôi kéo, thế nhưng cái tay kia của anh thật đúng là như kìm sắt, không nhúc nhích tí nào.

"Mặc Tử Hàn!" Bách Hiên lớn tiếng kêu tên anh, kích động nói, "Anh thật sự muốn trước mặt nhiều người như vậy giết người sao? Anh có nghĩ tới, cho dù hiện tại anh có thế lực rất cường ngạnh thế nhưng nếu không chiếm được lòng người, không chiếm được tôn trọng của những người khác, anh sẽ trở lại lúc đầu là một tên chỉ biết giết người, chỉ biết làm một thủ lĩnh hắc đạo, hơn nữa anh tân tân khổ khổ dùng bảy năm xây dựng lên hết mọi thứ.... cũng sẽ đổ xuống sông xuống biển!"

Mặc Tử Hàn nghe thấy anh nói, rất rõ ràng đều là sự thật, thế nhưng không có để tâm, lửa giận trong lòng càng thêm tăng lên, mơ hồ còn mang theo một chút ghen ghét không hiểu rõ, lại tăng thêm lực ở tay.

Bách Hiên nhìn sắc mặt Tử Thất Thất càng ngày càng đỏ lên, nhìn hai mắt cô gần như sắp nhắm lại.

Anh kinh hoảng nhìn ba người phía sau Mặc Tử Hàn, lớn tiếng nói, "Ông chủ các anh điên rồi, đến các anh cũng điên rồi sao? Chẳng lẽ các anh muốn thấy anh ta lại ngồi tù sao?"

Ngồi tù?

Nghe thế, Kim Hâm, Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu đều dao động.

Điện hạ vừa mới ra tù, với lại kế hoạch bảy năm cũng vừa mới bắt đầu, nếu lại giết người đám lão gia kia nhất định sẽ không bỏ qua việc này khiến anh lại ngồi tù, hơn nữa hiện tại nhẫn đã lấy ra, bọn họ không thể để điện hạ vào tù, ít nhất muốn giết người cũng không phải hiện tại.

"Điện hạ!"

Kim Hâm là người đầu tiên vọt tới bên cạnh anh.

"Điện hạ, xin anh buông tay!" Anh thỉnh cầu nói, liền vội vàng nắm lấy tay đang bóp cổ Tử Thất Thất, ngầm dùng sức nhưng lại không ngăn cản được.

"Cút ngay!" Anh hung hăng ra lệnh.

"Điện hạ!"

"Điện hạ!"

Hỏa Diễm và Thổ Nghiêu cùng tiến lên!

Ba người đứng ở bên cạnh, khẽ nói.

"Điện hạ, đại cục làm trọng!"

"Điện hạ, đại cục làm trọng!"

"Điện hạ, đại cục làm trọng!"

Mặc Tử Hàn nghe thanh âm bọn họ, nhìn Tử Thất Thất lúc này đã sắp hôn mê, lửa giận trong lòng như còn tồn tại, nhưng cũng hiểu được tình hình hiện tại thế nào!

Chết tiệt!

Anh âm thầm tức giận mắng, chợt buông lỏng tay ra!

Tử Thất Thất vô lực ngã trên mặt đất, hô hấp bỗng chốc khôi phục, cũng liên tục ho khan.

"Khụ khụ khụ...... Khụ khụ khụ........ Khụ khụ khụ....."

Bách Hiên khẩn trương ngồi xổm xuống, nói, "Thất Thất, em không sao chứ?"

" Khụ khụ khụ...... Khụ khụ..... Khụ...."

Hô hấp của Tử Thất Thất chậm rãi thông suốt, ho khan dần không còn, mà cô quật cường đứng dậy, lại hung hăng trừng mắt với Mặc Tử Hàn, tiến lên từng bước.

"Thất Thất!" Bách Hiên lại bắt lấy tay cô.

"Buông ra!" Cô lớn tiếng ra lệnh.

"....." Bách Hiên lại trầm mặc nhưng là không có buông tay ra.

"Buông ra!" Tử Thất Thất lại hô to, dùng sức muốn gạt tay anh ra.

Bách Hiên vẫn là gắt gao nắm chặt, đôi lông mày nhăn lại.

Không thể để cô tiếp tục ở đây, mặc dù không rõ vì sao cô tức giận thế này nhưng nếu cô tiếp tục nói như vậy, thật sự sẽ rước lấy họa sát thân.

Người đàn ông Mặc Tử Hàn này... Quá mức đáng sợ!

"Thất Thất, đi theo anh!"

Anh nói xong, dùng lực lôi kéo tay cô đi.

Tử Thất Thất phản kháng, "Buông ra, tôi muốn cùng người đàn ông này nói rõ ràng!"

Nói?

Cô muốn cùng người đàn ông đó nói cái gì?

Bách Hiên chần chờ, nhưng tay vẫn không có buông ra, chỉ là hơi giảm lực đạo.

"Mặc Tử Hàn!" Tử Thất Thất kêu tên anh, vẻ mặt kiên định nhìn anh nói, "Một đêm kia vào bảy năm trước, là tôi tự tìm , là tôi xứng đáng, là tôi tự làm tự chịu, cho nên tôi không có để ở trong lòng, cũng không có cảm thấy anh mắc nợ tôi cái gì, càng không có căm ghét anh, bởi vì đều là lỗi của tôi, tôi nhận! Thế nhưng..... chuyện tối hôm trước, Tử Thất Thất tôi tuyệt đối sẽ không quên, mà Tử Thất Thất tôi tuyệt không phải một người mặc cho người khác khi dễ, đừng tưởng rằng anh có tiền là có thể tùy ý làm bậy, đừng tưởng rằng tôi sợ lão đại hắc đạo anh, hôm nay cho dù tôi thực sự chết ở đây, cũng nhất định phải trả lại cho anh!"

Cô nói xong nổi giận đùng đùng tiến lên!

Bách Hiên lập tức kéo cô lại, sau đó lớn tiếng nói, "Thất Thất, nếu em chết vậy Thiên Tân làm sao bây giờ?"

Thiên Tân?

Một câu nói... khiến tâm cả hai người đều rung động!

Chân bước ra của Tử Thất Thất chợt vô lực, khuôn mặt kiên cường cũng trở nên mê mụ, còn cặp mắt quật cường kia.... khẽ chớp giật mình, sau rơi xuống giọt lệ....

Nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống, tâm Mặc Tử Hàn bỗng run rẩy, không hiểu sao co rút đau đớn.

Vừa mới còn cường thế như vậy, lớn mật như vậy, chỉ là nghe đến tên con trai lại trở thành người phụ nữ ướt át yếu đuối, giọt lệ kia dường như đã kiềm chế thật lâu, bằng không.... cũng sẽ không rơi xuống nhanh như thế....

Đã quen thấy cô quật cường, đột nhiên gặp phải cô yếu đuối, lại xuất hiện một cảm giác!

"Thiên Tân...."

Tử Thất Thất khẽ nỉ non.

Cô làm sao có thể quên? Cô làm sao có thể xúc động đến tìm hắn tính sổ? Cô không phải nên yên lặng mang Mặc Thiên Tân chạy tới một nơi hắn không thể tìm thấy sao? Cô chẳng lẽ đã quên mất hắn đã nói sẽ mang Thiên Tân đi sao? Cô rốt cuộc.... đang làm cái gì?

Hốt hoảng lùi về phía sau từng bước!

Phải chạy.... phải chạy..... phải chạy.....

Cô cần phải chạy trốn!

Vì con trai bảo bối của cô, cô nên mau chóng chạy, sau đó mang con trai lập tức biến mất khỏi thành phố này.

Phải chạy........Phải chạy......Phải chạy.....

Lập tức chạy!

Trong phút chốc, cô đột nhiên xoay người nhanh chóng hướng cổng tòa nhà mà chạy.

Toàn bộ tân khách kinh ngạc nhìn hành động của cô, vừa nãy còn lớn mật đột nhiên lại chạy trối chết, người phụ nữ này...... cô ta thật là người điên sao?

"Điện hạ!"

Kim Hâm lên tiếng, hơi cúi đầu nói, "Có phải bắt cô ta lại không?"

" Không cần, hiện tại không được phép bắt cô ta!" Mặc Tử Hàn đáp.

Nếu hiện tại bắt cô, những lão già kia nhất định mượn chuyện này xem kịch vui, hơn nữa.....

Hai mắt anh nhìn theo bóng dáng cô chạy ra cửa, đôi lông mày hơi nhíu lại, chỉ cần trong đầu nghĩ đến việc cô rơi lệ, trái tim sẽ không tự chủ mà co rút đau đớn, nếu lúc này mà bắt cô, khả năng trái tim anh sẽ càng thêm khó hiểu.

Anh cần yên tĩnh, loại cảm giác này rất kỳ lạ, đến nay chưa bao giờ có!

Đây là..... làm sao vậy?

Kích động thu tầm mắt trở về nhưng lại nhìn sang Bách Hiên bên cạnh.

Lửa giận dưới đáy lòng lại mơ hồ nhiều thêm, anh nháy mắt lộ ra biểu tình lãnh liệt, cảnh cáo nói, "Cô gái đó, anh tốt nhất cách xa ra!" Chớ chạm vào cô ấy! Ba chữ này, trong lòng không tự chủ bổ sung thêm.

"Cô ấy là bạn gái tôi, tôi không có khả năng sẽ rời đi!" Bách Hiên khẩu khí kiên định.

"Đừng quên, cô ta là người phụ nữ của tôi!"

"Cô ấy không phải người phụ nữ của anh!" Bách Hiên phủ nhận lời anh nói, cũng tiếp tục, "Đừng tưởng rằng anh đạt được thân thể cô ấy thì chính cô ấy thuộc về anh, chẳng lẽ anh không biết, đạt được trái tim một người phụ nữ mới xem như chân chính có được cô ấy sao?"

Trái tim?

Viền mắt Mặc Tử Hàn nhíu lại!

Cái loại vô hình gì đó này..... Anh không tin.....

※※※

Bên ngoài biệt thự

Tử Thất Thất nhanh chóng chạy, chạy khỏi biệt thự, chạy khỏi bãi cỏ trước mặt, đang lúc cô muốn chạy ra cổng chính lại đột nhiên bị một người đàn ông va vào người.

"A ——"

"A ——"

Hai người cũng kêu đau té ngã trên mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.