" Là ai không có mắt dám đụng vào bổn thiếu gia? Chết tiệt.... Nói tên cho tôi, cái người trên đường kia!"
Người đàn ông bị đụng đứng lên, vừa cáu kỉnh mắng chửi vừa vuốt bụi đất trên âu phục quý giá, thế nhưng.... Khi anh thấy Tử Thất Thất ngã trên mặt đất lại nhìn đến mê mẩn.
Trên thế giới này mà cũng có mỹ nữ như vậy sao? Lại còn là mỹ nữ mặc sườn xám cổ điển....
" Này, cô không sao chứ?" Người đàn ông nói xong liền cực kỳ thân sĩ vươn tay muốn kéo cô dậy.
Tử Thất Thất đau đến nhíu mày, luống cuống ngẩng đầu nhìn người trước mắt.
Dưới bầu trời đêm, khuôn mặt người nọ đón ánh trăng trong lành lộ ra trong mắt của cô. Hai bạc môi tượng trưng bạc tình, cánh mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài, vừa nhìn chỉ biết anh ta là cái loại đàn ông đào hoa.
" Này! Mỹ nữ?"
Người đàn ông lại một lần nữa gọi cô, nhìn cô chằm chằm, còn đắc ý nghĩ cô vì vẻ đẹp trai của mình mà thất thần.Tử Thất Thất trở lại bình thường, nhanh chóng đứng dậy, cũng không hề để ý đến anh ta mà lập tức hướng phía trước mà đi.
" Này, tôi nói này mỹ nữ, cô sao có thể cứ như vậy mà đi? Chí ít cũng nên nói lời xin lỗi chứ? Này, tôi nói cô đợi chút.... Này, chí ít cũng nói cho tôi biết tên cô.... Này, tôi nói cô có nghe thấy không vậy? Này.... Này này.... Này này này này này....."
Người đàn ông mặt dày đi theo phía sau cô, không ngừng quát to, thật sự là khống chế không được, anh ta vươn một tay ra, muốn bắt cô để cô quay lại nhìn mình.
Thế nhưng tay vừa đụng tới vai cô, hai tay Tử Thất Thất nháy mắt bắt được tay anh ta, gần như là phản xạ có điều kiện, quật anh ta xuống đất.
"A --"
Người đàn ông lại kêu thảm thiết một lần nữa, đau đớn nằm trên mặt đất.
" Đừng chạm vào tôi, đừng có đi theo, cách xa tôi một chút!" Tử Thất Thất gầm nhẹ cảnh cáo, sau đó lập tức chạy.
Người đàn ông nằm ngửa trên mặt đất, nhìn vầng trăng cong soi sáng trên bầu trời!
Trên thế giới này thực sự có rất nhiều chuyện tình kỳ diệu, ai có thể nghĩ đến mỹ nữ mặc sườn xám cổ điển dĩ nhiên sẽ là một võ lâm cao thủ?
Có điều là....Anh thích bạn gái ngang tàng bạo ngược, cho nên cảm giác cũng không tệ lắm!
" Ha ha...." Anh cười nhẹ rồi đứng dậy.
Quay đầu nhìn sớm đã không thấy bóng người, sau đó cười bước đi về phía biệt thự. Vừa lúc đi vào cửa chính liền thấy một chiếc giày cao gót màu trắng trên mặt đất.
Anh nghi hoặc khom lưng nhặt lên, nhìn chằm chằm chiếc giày cao gót tinh mỹ kia.
"Thật không nghĩ tới, câu chuyện cô bé lọ lem vậy mà sẽ phát sinh trên người mình, xem ra.... Đây là chỉ dẫn của Thượng Đế, định trước là hắc mã vương tử mình đi tìm chủ nhân giày thủy tinh! A.... Thú vị, thú vị, thật thú vị....."
Anh cười nhẹ, đưa chiếc giày thủy tinh tới gần môi mình, vốn định hạ xuống một cái hôn nhưng khi gần đụng vào chợt ngừng lại!
Ai.... Người tuy đẹp, giày tuy đẹp nhưng quả nhiên còn tồn tại mùi... [=))]
" Khụ!" Anh xấu hổ ho nhẹ, sau đó dụng lực hít sâu!
"Thâm Dạ...."
Một giọng già nua trầm thấp vang lên, người đàn ông lập tức cầm hài trong tay để ra sau lưng, sau đó nhìn hướng về phía âm thanh phát ra, kêu một tiếng, "Chú Chung!"
" Ừ!" Người được gọi là chú Chung đi tới trước mặt anh, nghi hoặc hỏi, "Sao giờ này cháu mới đến?"
" A.... Cháu có chút chuyện trọng yếu cho nên chậm trễ, nhưng mà sao chú Chung đã đi nhanh vậy? Bữa tiệc kết thúc rồi sao?" Anh lập tức nói sang chuyện khác, cái gọi là chuyện quan trọng còn không phải là cùng phụ nữ hắc hưu hắc hưu vận động.
" A...." Chú Chung cười khẽ, châm chọc nói, "Không phải kết thúc, là không thể không kết thúc!"
" A? Nghe ý tứ này của chú Chung, giống như cháu bỏ lỡ trò hay!"
" Há chỉ là trò hay, quả thực là vô cùng ngoạn mục!"
Thâm Dạ nhìn nét mi phi sắc vũ trên mặt ông ta, rất dễ dàng đoán ra, Mặc Tử Hàn nhất định là đã làm chuyện gì bằng không ông ta cũng sẽ không vui vẻ như vậy.
Nhưng mà, nghĩ đến cô gái vừa mới vội vàng chạy đi đó, hơn nữa vẻ mặt kích động, chẳng lẽ là có liên quan gì với cô?
"Chú Chung, cá nhân hỏi thăm chú, chú có hay không...." Anh muốn nói lại thôi.
" Có cái gì không?" Cháu muốn từ chú hỏi ai?" Chú Chung nghi hoặc hỏi.
" A, không có gì, không quan trọng!"
Anh không hề truy hỏi, bởi vì.... Nếu là cô bé lọ lem, tất nhiên phải là chính anh tìm mới đặc sắc. Song.... trận diễn đặc sắc này, anh vẫn rất có hứng thú.
"Chú Chung, dù sao chú cũng về, không bằng tiện đường tiễn cháu, cũng nhân tiện nói một chút màn phấn khích cháu bỏ lỡ!"
"Chú tiễn cháu? Xe cháu đâu?"
"Ách.... Cái này nha.... Bời vì nguyên nhân quan trọng, cho nên đưa cho người khác!" Đương nhiên, vẫn là phụ nữ....
Chú Chung nhíu mày nhìn anh, bất mãn nói, "Cháu rốt cuộc tới lúc nào mới đứng đắn một chú đây? Thân là trưởng tử Mặc gia, chẳng lẽ cháu thật sự muốn cả đời lười biếng như vậy?"
"Được rồi mà chú Chung,về chuyện trưởng tử Mặc gia, về sau có thời gian cháu sẽ nói với chú, hảo hảo, tinh tế, nói chuyện rõ ràng, cho nên chúng ta nhanh lên xe, kể chuyện xưa, OK?" Mặc Thâm Dạ nói xong liền lôi kéo ông đi nhanh.
Trưởng tử Mặc gia Mặc Thâm Dạ, hứng thú lớn nhất chính là chơi đùa cùng phụ nữ, tuy rằng nhìn qua phóng đãng, hoa tâm thành tánh nhưng là một người đàn ông thâm tàng bất lộ, ưa thích xóm làng chơi, vị trí hiện tại của Mặc Tử Hàn phải là anh mới đúng, thế nhưng....
Ai....
※※※
Bên trong biệt thự
Mặc Tử Hàn phẫn nộ cởi bộ tây trang trên người, sau đó vào phòng tắm.
Nóng nảy mở vòi hoa sen ra, đứng dưới vòi hoa sen tẩy sạch mùi rượu trên người.
Cô gái chết tiệt!
Anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, nhất định phải đem cô bắt lại, hảo hảo tra tấn một phen.
Nhưng mà nhớ tới nước mắt của cô, nhớ tới biểu tình đột nhiên thay đổi của cô, vẻ mặt kích động kia, vẻ mặt nhu nhược, vẻ mặt sợ hãi, trái tim của anh sẽ không tự chủ bất giác đau đớn.
Vì sao lại như vậy?
Vì sao thân thể anh lại không nghe sai bảo của anh?
" Chết tiệt" Anh phẫn nộ gầm nhẹ, một quyền đánh vào vách tường.
Gạch men lúc đầu cứng rắn chợt vỡ ra vô số kẽ hở, mặc dù cũng không có rơi xuống nhưng cũng để lại những vết cắt trên tay anh.
Máu... từ bức tường chảy ra, sau đó bị nước xóa đi....
Mặc Tử Hàn nhìn máu trên tay mình, còn có vết sẹo đã đóng vảy, trong đầu lại nhớ đến cảm giác khi Tử Thất Thất vì anh băng bó.
Đôi tay mềm mại, nhiệt độ ấm áp, còn có hơi thở khi thì lạnh lạnh, cảm giác ngứa....
" Chết tiệt —— chết tiệt —— chết tiệt ——" Anh phẫn nộ mắng chửi, không ngừng quát to. Không cho phép nghĩ tới cô ta, không cho phép nghĩ tới cô gái đó, trái tim đã bắt đầu không nghe mệnh lệnh của anh, hiện tại ngay cả ý nghĩ cũng muốn phản bội anh sao?
Cô gái đáng chết....
Cô có cái đức gì chứ?
Lại có thể khiến Mặc Tử Hàn anh vì cô mà trở nên nóng ruột? Cô rốt cuộc là có cái đức gì? Đức gì mà có thể?
".... Đừng tưởng rằng đạt được cơ thể cô ấy là cô ấy thuộc về anh, chẳng lẽ anh không biết, đạt được tâm một người phụ nữ mới xem như chân chính có được cô ấy sao?"
Bên tai vang vọng câu nói kia của Bách Hiên, tâm trở nên bực bội....
Đạt được tâm cô?
Đạt được tâm cô thì cô sẽ thiên y bách thuận, biết vâng lời sao? Nếu như đạt được lòng cô có thể khiến tự tôn cao cao tại thượng tầm thường của cô phủ phục dưới chân anh, như vậy.... Anh thật muốn thử xem.
" Được!"
Vẻ mặt của anh trở nên tà ác, khóe miệng tươi cười quyến rũ, hung dữ nói, "Tử Thất Thát... trái tim của cô.... Mặc Tử Hàn tôi muốn!"
Anh nhất định phải làm cho cô sám hối quỳ gối trước mặt anh, van xin anh tha thứ cho lỗi lầm cô đã gây ra ngày hôm nay....
※※※
Khu nhà trọ Hạnh Phúc
Tử Thất Thất vội vàng chạy về nhà, hoàn toàn quên mất việc bắt xe, thậm chí quên luôn việc đã mất một chiếc giày cao gót.
"Thiên Tân? Thiên Tân? Thiên Tân con ở đâu?"
Cô kích động gọi to, vội vàng chạy tới phòng ngủ tìm.
Chợt, cửa nhà vệ sinh mở ra, Mặc Thiên Tân bước ra, nghe thanh âm Tử Thất Thất, cậu không nhịn được nhíu mày, gọi hồn a? Nhưng mà.... Khi mà cậu thấy Tử Thất Thất chính là khiếp sợ mở to hai mắt.
"Oa, mẹ, mẹ thật đẹp a, hơn nữa mẹ cũng xinh đẹp quá mức rồi? Không giống người a... Không đúng! Phải nói mẹ quả thực không phải người rồi!"
Tử Thất Thất đổ mồ hôi! (︶﹏︶|||)~
Tâm tình lo lắng nháy mắt biến mất!
"Mẹ nói Mặc Thiên Tân, con đây là khen hay là tổn thương người khác hả? Có con mới không phải người!"
"Mẹ, cơm có thể ăn bậy, tiền có thể vung bậy, quần áo có thể mặc bậy, nhưng lời này cũng không thể nói lung tung, con là do mẹ sinh ra, nếu con không phải người, vậy mẹ cũng không phải là thứ tốt!"
"Con...." Tử Thất Thất tức đến á khẩu.
" Ai...." Mặc Thiên Tân thở dài, đi đến trước mặt cô, kéo tay cô để cô ngồi trên ghế, sau đó tiếp tục nói, "Mẹ, chúng ta sẽ không thảo luận mẹ rốt cuộc có phải người hay không, hoặc mẹ có phải là một đồ vật không, chúng ta không bằng nói chuyện nghiêm chỉnh đi, mẹ sao lại vội vàng gọi con, là có đại sự gì sao?"
Tử Thất Thất đã bất chấp cùng cậu trêu đùa, kích động nói, "Thiên Tân, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta hiện tại đi!"