Mặc Thâm Dạ nhìn khuôn mặt giảo hoạt kia, nụ cười khóe miệng hờ hững mở rộng.
"Được, ông đã nói như vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là để Mặc Tử Hàn tự mình đến một chuyến, ông chờ, tôi đi gọi hắn!" Hắn nói xong, liền xoay người đi ra cửa thư phòng.
Chung Khuê nhìn bóng lưng của hắn, mắt vừa nhìn thấy hắn biến mất sau cánh cửa, liền chống cây gậy đầu chim ưng trong tay, đến bên cửa sổ, nhìn xuống chiếc xe Bentley đỗ ngoài biệt thự.
Chuyện hôm nay đúng là kỳ quái, Mặc Tử Hàn cư nhiên khiến Mặc Thâm Dạ đến chỗ hắn đòi người, quan hệ hai người bọn họ lúc nào thì thay đổi tốt như vậy? Mặc dù Thâm Dạ không hề có địch ý với hắn, nhưng hắn lại đem Thâm Dạ trở thành cái đinh trong mắt, xem ra chuyện này, nhất định có ẩn tình khác.
. . . . . .
Cửa biệt thự
Mặc Thâm Dạ đi ra từ biệt thự, sải bước tới bên cạnh xe.
Hắn mở cửa xe phía sau, sau đó ngồi cạnh Phương Lam, gương mặt nặng nề.
"Người đâu?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Hắn muốn chính em đi!" Mặc Thâm Dạ trả lời.
Hắn?
Hắn là nói Chung Khuê?
Quả nhiên vẫn không cách nào lừa gạt được pháp nhãn của lão hồ ly, lúc trước hắn nói để ngừa sự cố, chính là chỉ tình huống hiện tại?
Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, chính là tình huống hiện tại rồi. Chỉ vì con hắn, coi như nơi này là cửa địa ngục, hắn cũng xông vào, liều chết cũng muốn đoạt được Sổ Sinh Tử trong tay Diêm vương gia.
"Nếu như hai ngươi có chuyện cần nói thì nói đi, chuyện còn lại giao cho tôi!" Hắn lạnh lùng nói xong, liền đem cửa xe mở ra, anh tuấn đi xuống, ngửa đầu nhìn lên biệt thư hoành tráng trước mắt.
Bên trong xe
Mặc Thâm Dạ và Phương Lam nhìn hắn vào biệt thự, cũng không khỏi bắt đầu lo lắng cho hắn, lão hồ ly Chung Khuê kia, hắn ta có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn sao? . . . . . . Không thể nào?
"Phải đi về sao?" Mặc Thâm Dạ đột nhiên mở miệng.
". . . . . ." Phương Lam hoàn toàn không phản ứng đến hắn, không nhìn thẳng, cho là mình nghe nhầm.
Mặc Thâm Dạ nhìn chằm chằm gương mặt tức giận của cô, đột nhiên đem chính mình đến gần cô, đem tay ôm lấy thân thể mảnh mai, đồng thời đến gần bên tai cô, nhẹ giọng nói, "Không bằng chúng ta ở chỗ này vừa vận động, vừa chờ hắn?"
Vận động?
"Cái người này… tên khốn kiếp, sắc lang, tên ngu xuẩn. Cách xa một chút, đừng đụng, chớ có sờ , chớ tới gần tôi ——" Phương Lam mở miệng liền bắt đầu rống to mắng, đồng thời liều mạng giãy giụa, dùng sức đánh hắn, đá hắn, đạp hắn, do kịch liệt vận động khiến xe không ngừng chấn động, khiến lão nhân đứng ở cửa sổ lầu hai thu hồi tầm mắt.
. . . . . .
Biệt thự lầu hai
Thư phòng
Tần quản gia dẫn Mặc Tử Hàn tới thư phòng, Mặc Tử Hàn nhìn lên cửa phòng trước mặt đóng chặt, mặt mũi trong nháy mắt thay đổi lạnh lùng, giống như hàn băng vạn năm lạnh thấu xương.
"Đông, đông, đông!" Tần quản gia nhẹ nhàng gõ cửa phòng, sau đó khẽ lớn tiếng nói, "Lão gia, Mặc gia Nhị thiếu gia đến!"
"Vào đi!"
Bên trong cửa truyền đến thanh âm xanh ngắt của Chung Khuê, Tần quản gia ngay lập tức đem cửa phòng mở ra, sau đó cung kính cúi đầu, đưa tay phải ra nói, "Nhị thiếu gia, mời ngài!"
Mặc Tử Hàn sải bước đi vào thư phòng, nhìn Chung Khuê đứng bên bàn đọc sách, chân mày không khỏi hơi nhíu lên.
Mặt Chung Khuê đầy nụ cười nhìn hắn, vô cùng thân thích mà nói, "Thì ra là cậu vẫn luôn ở dưới lầu, nếu đã tới, tại sao không lên đây ngồi một chút? Nhất định phải đợi tôi mời cậu mới bằng lòng sao ?"
"Tôi không muốn vòng vèo với ông. Ông rốt cuộc muốn như thế nào, mới có thể giao người cho tôi!" Mặc Tử Hàn trực tiếp đi vào vấn đề, hai mắt chăm chú nhìn hắn.
Chung Khuê trầm mặc theo dõi mặt hắn, khóe miệng giảo hoạt khẽ mỉm cười, sau đó hăng hái mà nói, "Tôi rất ngạc nhiên, cậu tại sao vội vã như vậy tìm Tuyết Minh? Cậu và hắn có quan hệ như thế nào?"
"Chúng ta không có quan hệ gì cả!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng trả lời.
"Vậy thì kỳ quái, nếu không có quan hệ, như vậy cậu khẩn trương tìm hắn làm gì?"
"Đây là chuyện của tôi, ông chỉ cần nói ra điều kiện là tốt rồi, tôi có thể làm bất cứ cái gì!" Mặc Tử Hàn thanh âm lạnh như băng, hai mắt lạnh lùng, nhưng mà ngôn từ cũng tràn đầy mùi vị vội vàng, khiến Chung Khuê càng ngày càng hiếu kỳ, rốt cuộc là có chuyện gì đây?
"Sách sách sách. . . . . ." Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cảm thán mà nói, "Người trẻ tuổi bây giờ chính là tuổi trẻ khí thịnh, nói chuyện với trưởng bối như thế thật không có quy cách. Đừng quên cậu là đi cầu tôi đấy, thái độ nhất định phải khiêm tốn mới được, bằng không chọc tôi nổi giận, cậu đời này cũng đừng hòng thấy Tuyết Minh!”.
"Cậu xem một chút, cậu xem một chút. . . . . . Tôi mới vừa nói người trẻ tuổi chính là tuổi còn rất trẻ. Chẳng qua là lời khiêu khích, liền lộ ra bộ dạng muốn ăn thịt người. Không có sự nhẫn nại, về sau sao làm thành đại sự?" Chung Khuê khẽ cau mày, giả dối lo lắng, mà khóe miệng đắc ý khẽ nâng lên.
". . . . . ." Mặc Tử Hàn trầm mặc nhìn hắn, kiêu ngạo trong mắt càng ngày càng tăng, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, muốn lập tức ra tay giết hắn.
Chung Khuê nhìn bộ dáng của hắn, vui vẻ cười nói, "Tốt lắm, tôi không đùa giỡn với cậu. Nếu thân là lão đại, cậu cũng có thể tới đây đòi người rồi, tôi đây chỉ là thần tử sao có thể không cho cậu chút thể diện đây? Chẳng qua tôi muốn biết nguyên nhân chân chính, không biết cậu có thể hay không nói cho tôi nghe đây?"
Mặc Tử Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, hai quả đấm tiếp tục nắm chặt, đem lấy lửa giận trong lòng từ từ đè xuống, sau đó nhẹ nhàng mở miệng, lạnh như băng nói, "Là vì cứu người!"
"Cứu người?" Chung Khuê đột nhiên kinh hãi.
Thân là người trong hắc đạo, thế nhưng lại nói ra lời nói ngu xuẩn cứu người? Thần kinh hắn không đúng sao? Nhưng là nhìn bộ dạng hắn gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là thật? Hắn thật sự vội vã cứu người? Nhưng là cứu người cùng Tuyết Minh có quan hệ gì đây? Mà có người có thể làm cho hắn gấp gáp như vậy, lo lắng như vậy, hốt hoảng như vậy? Chẳng lẽ. . . . . . Hắn đột nhiên thức tỉnh.
"Người cậu phải cứu, không phải là đứa nhỏ này chứ?" Chung Khuê nói xong, liền cầm tờ báo đưa cho hắn.
Mặc Tử Hàn nghi ngờ cầm lấy tờ báo, mở trang đầu ra hai mắt lạnh như băng trong nháy mắt trợn to.
Chuyện gì xảy ra?
Tại sao lại có hình Thiên Tân ở đây?
"Đây là báo sáng nay. Nói là hôm qua có một đứa bé giống cậu như đúc đi tới Đại học Y khoa. Vốn là học sinh nơi đó chỉ suy đoán, nhưng trải qua điều tra, phát hiện lái xe đưa hắn tới chính là thuộc hạ của cậu. Hơn nữa còn có một ít học sinh hỏi giáo sư trong trường, biết được đứa bé là con nuôi của một nữ giáo sư, mà mẹ của hắn tên là Tử Thất Thất, người phụ nữ xuất hiện ở bữa tiệc đính hôn Bách gia. Cho nên với những chứng cớ này, hiện tại tất cả mọi người đã nhận định đứa bé này là con trai của cậu, Chẳng qua ta muốn xác nhận lại một chút, đứa bé này. … Thật sự là con của cậu sao?" Chung Khuê nở nụ cười quỷ dị.
Mặc Tử Hàn nắm chặt siết tờ báo, hai mắt nhìn hình ảnh trên báo.
Từ sáng sớm đã bắt đầu lo chuyện gia đình, sau đó Thiên Tân té xỉu trực tiếp đưa đến bệnh viện, tiếp theo tới tìm Phương Lam, hoàn toàn không có thời gian xem báo. Hơn nữa Hỏa Diễm và Thổ Nghiêu gọi điện thoại tới hắn cũng không nhận, thật không nghĩ tới chỉ ngắn ngủi một ngày, thế nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn bại lộ thân phận của Thiên Tân.
Đáng chết!
Tại sao mọi việc đều không thuận, tại sao tất cả mọi chuyện cũng xảy ra cùng một ngày.
"Không sai!" Hắn chợt trả lời, thừa nhận nói, "Hắn là con trai của tôi, là con trai ruột. Hắn bị bệnh tim, cần lập tức làm phẫu thuật ghép tim, mà vừa lúc Tuyết Minh có trái tim phù hợp, cho nên tôi hiện tại rất cần hắn, tôi nhất định phải tìm được hắn!"
"Nha. . . . . . Hoá ra là như vậy !" Chung Khuê bừng tỉnh hiểu ra, sau đó lập tức nhíu chân mày, lo lắng nói, "Làm sao cậu không nói với tôi sớm một chút? Chuyện lớn như vậy lại dây dưa bên ngoài? Chuyện này có quan hệ tương lai hắc đạo chúng ta, mau. . . . . . Tần quản gia!" Hắn đột nhiên cáu kỉnh.
"Rắc rắc!" Cửa phòng được mở ra, Tần quản gia đứng ở cửa, cung kính khom lưng cúi đầu, cứng nhắc mà nói, "Lão gia, ngài có cái gì phân phó?"
"Mang Nhị thiếu gia đi phòng của Tuyết thiếu gia!" Chung Khuê ra lệnh.
"Dạ!" Tần quản gia lĩnh mệnh, vội vàng nhường cửa phòng, lần nữa cúi đầu nói, "Nhị thiếu gia, mời!"
Mặc Tử Hàn dùng sức cau mày nhìn khuôn mặt hư hư thực thực của Chung Khuê.
Hắn lại muốn giở trò gì? Như thế này lại dễ dàng để cho hắn gặp Tuyết Minh? Chẳng lẽ là bẫy? Cho dù là bẫy hắn cũng nhất định phải đi, bởi vì đây là mạng Thiên Tân, hắn không thể không đi.
"Tử Hàn, cậu không phải thực vội sao? Thế nào hiện tại lại chần chờ? Chẳng lẽ cậu sợ tôi sẽ hãm hại cậu sao? Nếu không tôi tự mình dẫn cậu?" Gương mặt Chung Khuê nghiêm túc, một bước rời khỏi bàn đọc sách.
"Không cần, tự tôi đi!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng nói xong, liền xoay người sải bước đi ra khỏi cửa phòng.
Tần quản gia đóng cửa phòng lại.
Chung Khuê nhìn cửa phòng đóng lại, trong nháy lo lắng giả dối hạ xuống, tiếp theo nở nụ cười tà ác.
Tối hôm nay thu hoạch thật đúng là không nhỏ. Không nghĩ tới Mặc Tử Hàn thế nhưng thật sự có một đứa con trai lớn như vậy. Còn lo lắng cho hắn, thật giống như hắn có thể từ bỏ tất cả. Xem ra có thể lợi dụng nhược điểm này một chút. Nhưng mà hắn không nghĩ tới Mặc Thâm Dạ đối với em trai vẫn còn tình cảm, cùng hắn đứng chung một chiến tuyến, xem ra muốn thuyết phục hắn là chuyện rất khó. Nếu như dùng lời khích bác có lẽ vẫn còn hi vọng, chỉ là. . . . . . Dùng cái gì khích bác bọn hắn?
"Ta phải suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ thật kỹ. . . . . . Nhất định có thứ gì đó đối với hắn cực kỳ quan trọng, nếu ta tìm được thứ quan trọng đó, vậy ta mà có thể. . . . . ." Hắn lầm bầm lầu bầu nói xong, trong lòng bắt đầu tìm mưu kế.
. . . . . .
Mặc Tử Hàn đi ra thư phòng, Tần quản gia liền mang theo hắn tới phòng của khách ở lầu một.
"Nhị thiếu gia, đây chính là phòng của Tuyết thiếu gia và Tuyết tiểu thư, ngài xin tự nhiên, tôi đứng ở cửa, tùy thời ngài có thể gọi tôi!"
"Được!"
Mặc Tử Hàn ứng tiếng, Tần quản gia liền xoay người lên trước hai bước, đưa lưng về phía hắn, đứng ở cửa phòng.
Mặc Tử Hàn nhìn cửa gỗ màu đỏ sậm, hai mắt hơi buộc chặt, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng ba cái.
"Đông, đông, đông!"
"Ai vậy?"
Bên trong phòng truyền ra thanh âm trong trẻo, là đứa bé còn chưa vỡ giọng.
Mặc Tử Hàn không trả lời, bàn tay cầm tay nắm cửa, đem cửa phòng từ từ mở ra, nhìn khắp gian phòng.
Cách thức bài biện theo kiểu châu Âu rất hoa lệ, cùng kiểu biệt thự phong cách Trung Quốc vô cùng không tương xứng, giống như cá núp trong bụi cây, làm người ta không khỏi có chút kinh ngạc, hai mắt tỏa sáng. Bên giường, một cô gái nhỏ năm tuổi mặc áo đầm trắng và một thiếu niên mười hai tuổi mặc áo sơ mi trắng vai kề vai đang ngồi.
Hắn chính là Tuyết Minh?
Mặc Tử Hàn hai mắt dừng lại trên người của bé trai.
Hai mắt đưa bé vô cùng trong suốt, vô cùng sạch sẽ, thật giống như nước hồ không có một chút tạp chất. Mà hắn thấy bóng dáng cao lớn của Mặc Tử Hàn, cũng không bất an, mà là vô cùng bình tĩnh hỏi, "Chú là ai?"
Mặc Tử Hàn một bước đi vào, xoay tay đóng cửa phòng, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn ánh mắt trong suốt của hắn, chậm rãi mở miệng, trầm thấp nói, "Ta tên là Mặc Tử Hàn, là người tới lấy tính mạng cậu!"
Mặc Tử Hàn?
Lấy tính mệnh của hắn?
"Chú phải giết tôi sao?" Tuyết Minh bình tĩnh hỏi hắn.
"Ta không phải muốn giết cậu, mà là tới lấy mạng của cậu!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng trả lời.
"Lấy? Giết? Không phải ý tứ giống nhau sao?"
"Không giống nhau!"
"Không giống nhau ở đâu ?" Tuyết minh hỏi.
"Nếu như ta muốn giết cậu, chỉ cần đánh trúng đầu của cậu hoặc tim là được rồi. Nhưng cậu với ta không cừu không oán, ta không có lý do gì làm vậy. Nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, ta cần cậu trợ giúp, ta cần dùng trái tim của cậu cứu một người, cho nên ta phải lấy đi trái tim của cậu. Mà một người không có trái tim sẽ chết, cho nên ta là tới lấy mạng của cậu, không phải tới giết!" Mặc Tử Hàn nhẹ giọng lạnh lùng giải thích, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt tú khí , hai mắt trong suốt của hắn.
"Hoá ra là như vậy!" Tuyết Minh không có bất kỳ kinh ngạc, sau đó khóe miệng hơi cười.
Mặc Tử Hàn mơ hồ nhăn đầu lông mày.
Tại sao hắn bình tĩnh như vậy? Hắn không sợ sao? Hắn không sợ chết sao? Hơn nữa tại sao hắn lại cười đấy? Còn cười thoải mái như vậy, giống như biết mình sẽ chết.
Chợt!
Tuyết Minh hơi quay đầu, nhìn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh.
Hai mắt cô gái nhỏ ngốc trệ, hồi lâu mới chớp động hạ xuống, mà trên mặt đáng yêu không có bất kỳ biểu tình, cả người giống như không có linh hồn.
"Tuyết Lê. . . . . ." Tuyết minh nhẹ giọng kêu cô một tiếng.
Cô không có bất kỳ phản ứng, vẫn như cũ ngơ ngác ngồi ở bên giường, hai mắt vô hồn không tập trung nhìn phía trước.
Tuyết Minh nhìn cô cười, sau đó dắt tay cô, nói, "Ca ca có chuyện quan trọng muốn nói cùng vị thúc thúc này, em trước ra ngoài chờ anh có được hay không?"
". . . . . ." Cô gái nhỏ vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng.
"Chúng ta đi!"
Tuyết Minh cười nói, từ bên giường đứng lên. Mà người nãy giờ không có bất cứ phản ứng nào, Tuyết Lê tựa như học động tác của hắn cũng từ bên giường đứng lên, Tuyết Minh đi một bước , cô cũng đi một bước, hai người cứ như vậy đi tới cửa phòng, Tuyết Minh mở cửa, sau đó nhìn Tần quản gia.
"Tần quản gia!" Hắn nhẹ giọng gọi.
Tần quản gia lập tức xoay người, hướng về phía hắn hơi gật đầu một cái, nói, "Tuyết thiếu gia, ngài có gì phân phó?"
"Có thể giúp cháu chăm sóc Tuyết Lê một chút? Hắn muốn cùng vị thúc thúc này đơn độc nói chuyện một chút!" Hắn khiêm tốn mở miệng, không có một tia ra lệnh, chỉ có tràn đầy dịu dàng, cùng tràn đầy làm ơn.
"Được!" Tần quản gia đáp ứng, đưa tay của mình dắt một tay Tuyết Lê, nhỏ giọng dịu dàng nói, "Tuyết tiểu thư, mời đi theo tôi!"
Tuyết Lê không có bất kỳ phản ứng, vẫn như cũ ngơ ngác đứng tại chỗ, mà Tuyết Minh xoay người vừa định trở về phòng, lại phát hiện tay Tuyết Lê vẫn còn nắm hắn, hơn nữa còn dùng sức nắm, gắt gao không chịu buông.
Mặc Tử Hàn nhìn cô gái nhỏ không khác Thiên Tân nhiều lắm, nhìn hai mắt cô trống rỗng vô hồn, nhìn bộ dáng cô đờ đẫn, không khỏi hơi cau mày lại, trái tim mơ hồ co rút đau đớn.
Nếu như hắn lấy đi trái tim của ca ca cô, như vậy cô phải làm sao? Bộ dáng này, muốn sinh hoạt thế nào? Nhưng là hắn không thể mềm lòng, bởi vì nếu như mình mềm lòng, như vậy chết. . . . . . Sẽ là con trai của mình.
Dùng sức nắm chặt quả đấm, đem lương tâm chính mình vứt bỏ, đem mình biến thành một ác quỷ tội tày trời, một ác ma máu lạnh vô tình.
Tuyết Minh xoay người, nhìn Tuyết Lê không có vẻ mặt gì, khóe miệng lần nữa hơi cười cười, sau đó dùng tay mình vỗ vỗ mu bàn tay cô, nói, "Tuyết Lê ngoan, ca ca chỉ là cùng thúc thúc tâm sự, chờ một chút sẽ trở lại bên cạnh em, em ngoan. . . . . . nghe lời. . . . . . Buông tay ca ca có được hay không?"
Tuyết Lê ngơ ngác không có bất kỳ phản ứng, cầm lấy tay hắn cũng không có nửa điểm buông ra.
Mà Tuyết Minh chợt cười, một bước đi tới trước mặt cô, đem môi gần sát bên tai cô, nhỏ giọng nói với cô mấy chữ, tay Tuyết Lê chợt . . . . . . Buông lỏng!