Mặc Thâm Dạ hài lòng cười, đem lấy tầm mắt nhìn về phía Mặc Tử Hàn, hắn đắc ý mở miệng, nói, "Anh đem chị em họ để ở chỗ Chung thúc!"
Chung Khuê?
Mặc Tử Hàn và Phương Lam kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một chút cũng không có gì kỳ quái. Bởi vì quan hệ giữa Chung Khuê và Mặc Thâm Dạ từ trước đến giờ rất tốt, hơn nữa Chung Khuê là người có tiếng nói trong giới hắc đạo, để người ở chỗ hắn, là an toàn nhất. Chỉ là nếu như người ở chỗ hắn, như vậy Mặc Tử Hàn không thể ra mặt.
Chân mày Mặc Tử Hàn nhíu thật sâu, có chút do dự. Nhưng mà không làm không được.
"Em yên tâm đi!" Mặc Thâm Dạ đột nhiên mở miệng, nói, "Người tốt làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, anh sẽ giúp em đem Tuyết Minh ra, nhưng là vì để ngừa bất trắc, em phải làm tài xế của anh!"
Ngừa bất trắc?
Mặc Tử Hàn lập tức hiểu ý tứ của hắn, khóe miệng hơi cười cười .
"Cám ơn!" Hắn nhẹ giọng cảm tạ.
Mặc Thâm Dạ và Phương Lam kinh ngạc nhìn hắn.
Xem ra hôm nay hắn nhất định là trúng tà rồi, hoặc là bệnh thần kinh không nhẹ! Bằng không hắn tại sao một hồi cầu xin, một hồi lại cám ơn? Thật sự làm người ta không thoải mái.
"Chúng ta đi thôi!" Mặc Thâm Dạ mở miệng, sau đó hướng cửa thư phòng đi.
Mặc Tử Hàn lập tức đi theo phía sau hắn, trong khi Phương Lam không nhúc nhích đứng tại chỗ.
Mặc Thâm Dạ vừa bước ra cửa thư phòng, đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn cô.
"Đi thôi, ưm ngẩn người ở đó làm gì?" Hắn thúc giục.
"Hai ngươi đi tìm người, cùng tôi có quan hệ sao? Tôi mệt mỏi, tôi muốn ở chỗ này nghỉ ngơi!" Phương Lam lên trước mấy bước, ngồi trên ghế sa lon.
Mặc Thâm Dạ đột nhiên xoay người.
"Được, em không đi, vậy anh cũng không đi. Chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi, dù sao thời gian của anh rất nhiều, chỉ là một đứa trẻ đáng thương nào đó dường như không thể chờ lâu như vậy?" Hắn cố ý nói vòng vèo, dưới chân từng bước từng bước đi trở về bên trong thư phòng.
Mặc Tử Hàn đứng ở cửa, nhìn hai người bọn họ oan gia, phiền não chỉ có thể than thở.
"Anh. . . . . ." Phương Lam đột nhiên từ trên ghế salon đứng lên, tức giận nói, "Được, Mặc Thâm Dạ, anh nhớ kỹ cho tôi, một ngày nào đó tôi nhất định giết chết anh!"
"A. . . . . ." Mặc Thâm Dạ cười khẽ, duỗi cổ, nói, "Không cần một ngày nào đó, em bây giờ có thể giết chết anh rồi, anh tuyệt đối tâm cam tình nguyện vì em mà chết."
"Anh. . . . . ." Phương Lam một lần nữa hô to, tức giận chỉ vào hắn, nhìn chằm chằm cái khuôn mặt muốn bị đánh kia, sau đó dụng lực hất tay, sải bước đi về phía cửa thư phòng.
Xe lái đến ngoại ô u tĩnh vắng vẻ, trên bãi cổ rộng lớn là một biệt thự cổ kính hai tầng. . . . . . Chính là nhà Chung Khuê.
"Xích ——" một tiếng, xe hơi Bentley màu đen dừng ở cửa lớn.
Mặc Thâm Dạ từ trên xe đi xuống, nhìn toà biệt thự không có bất cứ thay đổi nào so với trước kia, sau đó hơi cúi đầu, hướng về phía Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế lái và Phương Lam ngồi ở phía sau nói, "Hai người ở đây chờ anh, anh đi một chút trở về!"
"Ừ!" Mặc Tử Hàn ứng tiếng.
Phương Lam ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái, trực tiếp lạnh lùng nói, "Đi không cần trở về, dứt khoát chết đi coi như xong!"
Mặc Thâm Dạ nghe cô..., đem thân thể đưa vào bên trong xe, đến gần bên tai cô nhỏ giọng nói, “ Thân ái, nếu như anh chết, nhất định sẽ lôi kéo em theo cùng, xuống Địa ngục, làm một đôi vợ chồng quỷ!"
"Anh. . . . . ." Phương Lam tức giận quay đầu.
Mặc Thâm Dạ nhân cơ hội hôn lên môi của cô.
Phương Lam khiếp sợ trợn to hai mắt, đại não trong nháy mắt trống rỗng, mà cả người lập tức sửng sốt, hồn bay phách lạc.
Mặc Thâm Dạ nhìn dáng vẻ khả ái của cô, lần nữa nhẹ nhàng hôn môi cô một chút, sau đó rời khỏi xe, đem cửa xe đóng lại, xoay người đi vào bên trong biệt thự.
"Phanh ——" một tiếng, xe hơi chấn động.
Phương Lam đột nhiên hồi hồn, gò má trong nháy mắt nung đỏ.
"Mặc Thâm Dạ cái người này… tên Đại Hỗn Đản, cái người này con rùa đen khốn kiếp, anh lại dám. . . . . . anh lại dám. . . . . . Anh lại dám. . . . . . A a a a a a. . . . . ." Cô tức giận lặp lại ba lượt, cũng không nói tiếp, cuối cùng chỉ có thể rống to phát tiết phẫn nộ của mình.
Mặc Tử Hàn bất đắc dĩ ngồi ở chỗ tài xế, nhìn hai người bọn họ, nhớ lại Kim Hâm đã từng nói.
"Hai người các ngươi đã từng là tình nhân?" Hắn chợt mở miệng.
Thân thể Phương Lam đột nhiên chấn động, tức giận biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là hai mắt lạnh như băng.
"Không phải!" Cô trả lời.
"Vậy sao?" Mặc Tử Hàn nghi ngờ, sau đó hào hứng bừng bừng mà nói, "Tôi thật sự vô cùng tò mò quan hệ của hai người các ngươi. Rốt cuộc các ngưoi biết nhau từ lúc nào? Xem bộ dạng, nhất định biết đã lâu rồi? Nhưng là tại sao hắn chưa từng nhắc tới cô?" Hơn nữa lần trước lúc hắn gọi cô Lam Lam, hắn đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc, chẳng lẽ hắn trước kia đã gặp qua cô sao?
Phương Lam nhìn cái khuôn mặt tà ác, ngẫm lại bộ dáng van xin trong thư phòng, không khỏi nhếch miệng châm chọc.
"Mặc đại tổng giám đốc, tôi nghĩa anh không cần lo lắng chuyện của tôi, lo chuyện của anh đi!"
"Lo lắng tôi?" Mặc Tử Hàn nghi ngờ.
"Không sai, tai nạn của anh rất nhanh sẽ tới, rất nhanh. . . . . ." Cô cố ý tái diễn hai chữ kia, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.
Mặc Tử Hàn nhìn cô trong kiếng chiếu hậu, chân mày hơi nhíu lên.
. . . . . .
Bên trong biệt thự
Khắp nơi đều là thiết kế kiểu Trung Quốc, không có cách thức Châu Âu hoa lệ, nhưng lại có một loại khí phách nồng hậu, hơn nữa khắp nơi là điêu khắc đầu chim ưng, ngay cả trên tay vịn cầu thang, cũng là hoa văn chim ưng.
Mặc Thâm Dạ vừa đi tới đại sảnh, liền nhìn người giúp việc nam trái nữ phải đứng thành hai hàng, đồng thời cúi đầu thật sâu, kêu lên, "Đại thiếu gia!"
Mặc Thâm Dạ không để ý đến bọn họ, trực tiếp sải bước đi tới trước mặt Tần quản gia.
"Đại thiếu gia, chào buổi tối!"
"Chung thúc đâu?" Mặc Thâm Dạ trực tiếp hỏi.
"Ông cụ bây giờ đang ở thư phòng!"
Mặc Thâm Dạ sải bước đi về phía lầu hai, Tần quản gia lập tức phân phó người làm trà, cầm điểm tâm.
. . . . . .
Thư phòng lầu hai
Mặc Thâm Dạ đứng ở cửa phòng, sửa sang lại y phục và vẻ mặt, sau đó vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng ba cái.
"Đông, đông, đông!"
"Vào!"
Nghe được bên trong cửa truyền đến thanh âm, hắn lập tức nắm tay nắm cửa, mở cửa ra, sau đó sải bước đi vào bên trong thư phòng.
Chung Khuê ngồi ở bàn sách, trên sống mũi mang cặp kính viễn thị, hai tay cầm tờ báo. Đột nhiên ánh mắt của hắn thấy Mặc Thâm Dạ đi tới, nhàn nhạt gợi lên khóe miệng, đem tờ báo gấp lại để một bên.
"Cậu hôm nay rãnh rỗi như vậy? Là tới thăm ta? Hay là có chuyện tìm ta?" Hắn giảo hoạt hỏi.
"Tôi đương nhiên tới thăm ông, cũng thuận tiện hỏi nữa ông một ít chuyện!" Mặc Thâm Dạ cũng giảo hoạt trả lời.
"A? Ha ha ha a. . . . . ." Chung Khuê đột nhiên cười, sau đó mặt hòa ái nói, "Nói đi, cậu muốn hỏi ta cái gì?"
"Tuyết Minh bây giờ đang ở đâu?" Mặc Thâm Dạ trực tiếp hỏi.
"Bởi vì tra được một chút đầu mối chuyện gia đình hắn, muốn tìm hắn hỏi chuyện đêm đó!" Mặc Thâm Dạ tìm cớ.
Nhưng là Chung Khuê đã từng sinh tồn, đấu đá ở nơi hắc ám như vậy nhiều nắm, há không nhìn ra hắn có mưu đồ khác? Chỉ là ý đồ hắn là gì đây? Không bằng để hắn thử dò xét một chút đi.
"Đúng rồi, cậu gần đây ở Mặc gia, hơn nữa cũng không thường gặp cậu ra vào Bách Hoa Các, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này cậu đều ở đây tra chuyện Tuyết gia?"
Mặc Thâm Dạ trên mặt cứng ngắc nửa giây, tiếp theo sau đó cười nói, "Cũng không phải!"
"Không đúng ? Vậy cậu ở đây làm những gì? Nha. . . . . . Ta nhớ ra rồi, lần trước ở bữa tiệc đính hôn Bách gia, cậu không phải hỏi ta có nhìn thấy một cô gái mặc váy lam? Suy nghĩ một chút vẻ mặt nóng nảy của cậu, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này cậu đều ở đây theo đuổi cô ấy?" Hắn cố ý vòng hỏi.
"Xem như thế đi!" Mặc Thâm Dạ hư hư thật thật trả lời.
"Là thế này phải không? Một cô gái có thể khiến cậu mất nhiều thời gian như vậy. Xem ra cũng không phải người đơn giản!" Chung Khuê cảm thán, sau đó hai mắt sắc bén nhìn, nham hiểm nói, "Cậu cùng cô gái này chơi vui vẻ như vậy, thế nào còn có thời gian điều tra chuyện tình Tuyết gia đây? Hơn nữa đã lâu cũng không nhắc đến chuyện này, tại sao đột nhiên bắt đầu điều tra? Cậu khi nào quan tâm người khác như vậy? Chẳng lẽ. . . . . . Cậu giấu giếm ta cái gì?"
Cái lão hồ ly này, thật giảo hoạt, chuyện gì cũng không gạt được ánh mắt của hắn.
"Được, không sai!" Hắn đột nhiên cười thừa nhận, "Tôi là có chuyện giấu giếm ông, chỉ là đây là việc riêng của tôi. Hơn nữa tôi để ông chăm sóc Tuyết Minh, hiện tại tôi mang người đi, có gì không thể sao?"
"Có thể, dĩ nhiên có thể, nhưng là. . . . . ." Chung Khuê đột nhiên kéo dài thanh âm, trên mặt nhàn nhạt cười, nói, "Ta muốn nghe lời nói thật, chỉ cần cậu nói cho ta biết lời nói thật, ta lập tức thả người. Nhưng nếu như cậu gạt ta nữa lời, như vậy tối nay mời cậu trở về rồi!"
Chung Khuê đứng dậy, cầm lấy kính lão trên sống mũi, lấy thêm cây gậy đầu chim ưng bên cạnh, từng bước từng bước đến bên cạnh hắn. Bàn tay già nua vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói “ Thâm Dạ, ta nhìn cậu lớn lên, cậu biết ta cho tới bây giờ chưa từng làm khó cậu. Cho nên nếu như cậu không muốn nói, vậy ta cũng không ép, dù sao đứa nhỏ trưởng thành, tự nhiên sẽ có bí mật, nhưng nếu như không nói với ta sự thật, như vậy. . . . . . Cậu đáp ứng ta một chuyện. Chỉ cần cậu đáp ứng một chuyện ta lập tức giao Tuyết Minh, như thế nào?"
Mặc Thâm Dạ chợt tâm thần thấp thỏm, hai mắt nhìn khuôn mặt giảo hoạt tươi cười kia, chân mày không khỏi nhíu lại thật sâu.
"Là chuyện gì?" Hắn hỏi.
"Cậu đáp ứng ta trước!"
"Ông không nói, tôi sao có thể đáp ứng?"
"Thật ra thì ta không cần nói, trong lòng của cậu cũng hiểu không phải sao?"
Mặc Thâm Dạ liếc hắn, trong lòng lửa giận từ từ xông ra. Nhưng là hắn không cách nào đối với người đàn ông này tức miệng mắng to, cũng không cách nào đối với người đàn ông này vung tay, càng thêm không cách nào uy hiếp người đàn ông này. Vì người từ nhỏ luôn yêu thương hắn, so với cha của mình còn nhiều hơn, mà những thứ ông làm vì hắn, không cách nào đếm rõ. Nếu như hắn không phải là một nguyên lão ba đời trong giới hắc đạo, chỉ là một lão nhân bình thường, như vậy hắn sẽ là một lão già vô cùng tốt.
Chung Khuê thấy hắn vẫn chậm chạp không nói, bất đắc dĩ một lần nữa mở miệng, , "Thâm Dạ a. . . . . . Ta thật sự vô cùng không hiểu, cũng rất không rõ ràng, tại sao cậu từ bỏ thừa kế vị trí của ba cậu? Rõ ràng cái ghế thủ lĩnh hắc đạolà của cậu, nhưng cậu lại dâng cho tên em trai vô dụng kia. Còn để hắn cưỡi trên đầu, cướp đi tất cả sản nghiệp Mặc gia, chẳng lẽ câu chưa từng có chút xíu hối hận? Cậu xem hắn ngồi ở vị trí lãnh đạo diễu võ dương oai, cậu một chút cũng không ghen tỵ? một chút cũng không tức giận? Chỗ ngồi đó, rõ ràng thuộc về cậu, tất cả những gì hắn có hôm nay, cũng đều thuộc về cậu. . . . . ."
"ông đừng nói!" Mặc Thâm Dạ cáu kỉnh gầm nhẹ.
Chung Khuê một chút kinh sợ cũng không có, vẫn như cũ thản nhiên nhìn hắn, còn nói, "Chỉ cần cậu đáp ứng ta tiếp quản vị trí lão đạo, đem tên em trai vô dụng kia kéo xuống. . . . . . Đừng nói là muốn ta đem tuyết minh giao cho cậu, cái mạng già này ta cũng sẽ cho cậu không một chút chàn chờ!"
"Chung thúc, ông không cần nói nữa. Tôi sẽ không làm lão đại. Hơn nữa tất cả chuyện của hắc đạo tôi cũng không quản. Ông không cần nói chuyện này nữa!" Mặc Thâm Dạ kiên định cự tuyệt, chân mày chau chặt thật sâu.
"Thâm dạ, cậu rốt cuộc tại sao lại như vậy? Đây là di sản ba cậu để lại, tại sao cậu lại nhường nó cho tên vô dụng kia?" Chung khuê tứ giận, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, nếp nhăn trên mặt hằn sâu.
"tóm lại ông không cần nói lại chuyện này. Nhanh một chút giao Tuyết Minh ra đây. Bằng không tôi tự đi tìm!" Mặc Thâm Dạ lạnh lùng nói xong, hai mắt uy hiếp nhìn chằm chằm hắn.
"Cậu cho rằng cậu có bản lĩnh này?" Chung Khuê đe dọa hỏi.
"Ông cho rằng tôi không có bản lĩnh này?" Mặc Thâm Dạ hỏi ngược lại.
"A. . . . . . Cậu từ nhỏ chính là do ta và ba cậu tự tay bồi dưỡng, cậu có mấy cân mấy lượng ta vô cùng rõ ràng. Coi như cậu có cá bản lĩnh ày, ta cũng khẳng định cậu không dám ở đây càn rỡ. Hơn nữa ta còn biết cậu tuyệt đối không vì một đứa bé mà trở mặt với ta!" Chung Khuê một câu so một câu tăng thêm thanh âm, hơn nữa hai mắt như chim ưng, không chỉ nhìn hắn mà còn nhìn thấu trái tim hắn.
Mặc Thâm Dạ cau mày lui về phía sau một bước, đôi tay dùng sức nắm chặt, cắn chặt răng, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, nhưng khí thế như vậy chỉ giữ vững mấy giây, sau vài giây hắn lại đột nhiên thả lỏng tất cả lực khí, thở ra một hơi, đem hai mắt bất đắc dĩ nhắm lại.
Hắn nói không sai, hắn sẽ không bởi vì Tuyết Minh mà trở mặt, cho nên hắn thua.
"Tôi biết rõ rồi, nếu Chung thúc ông không chịu giao người, như vậy tôi chỉ có thể đi về trước, ngày khác tôi lại tới thăm ông!" Hắn nói xong, liền xoay người, một bước đi về phía cửa phòng.
"Xem ra thật sự là Mặc Tử Hàn!" Chung Khuê nhìn phản ứng của hắn, xác định suy đoán của mình.
Mặc Thâm Dạ hờ hững xoay người, hai mắt lạnh lùng nhìn hắn, nói, "Ông làm sao biết?"
"Đoán đấy!"
"Đoán?" Mặc Thâm Dạ cau mày.
"Không sai, mặc dù ta không rõ lắm vì sao hắn muốn tìm Tuyết Minh. Nhưng ta hiểu rõ cá tính của cậu. Trên thế giới này, ngoài từ Mặc Tử Hàn, cong ai có thể khiến cậu trở nên nghiêm túc, kích động, tức giận, thậm chí đằng đằng sát khí”. Bất quá, nói đến đây, hắn ngược lại nhớ đến Tử Thất Thất cùng cô gái mặc váy lam đó. Tựa hồ hai người này cũng khiến hắn lộ ra biểu tình như thế, mà Tử Thất Thất lại có quan hệ sâu sắc với Mặc Tử Hàn. Xem ra không chỉ là Mặc Tử Hàn, còn có người quan trọng hơn, là ai đây?
Mặc Thâm Dạ nhìn hắn bộ dáng túc trí đa mưu, chợt nhẹ nhàng cười, sau đó thản nhiên nói, "Không sai, tôi tìm Tuyết Minh đích xác là vì Mặc Tử Hàn!"
"Tôi cũng không rõ, chỉ nhận uỷ thác của người khác, hết lòng làm việc!" Mặc Thâm Dạ cố ý vừa nói láo, còn cố ý lộ ra bộ mặt bất cần đời, để cho hắn đoán không ra tâm tư của hắn.
Chung Khuê hơi cau mày, nhìn cái khuôn mặt kia đột nhiên nâng lên khuôn mặt tươi cười.
Xem ra hắn cố ý không muốn cho hắn biết chuyện này. Vậy cũng đúng dịp, hắn càng muốn muốn giấu giếm, hắn lại càng muốn biết, hơn nữa còn không phải là biết không.
"Cậu đã không biết nguyên nhân, như vậy không bằng để Mặc Tử Hàn tới một chuyến. Ta tự mình hỏi hắn tìm Tuyết Minh có chuyện gì, nếu quả thật là chuyện cực kỳ quan trọng, như vậy ta sẽ xem xét để cho bọn họ gặp một lần!"