Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 148: Chương 148: Chương 148: Y Sâm rất đỏm dáng!




“ Ba người các anh đứng lại đứng lại cho tôi!”

Bước chân của Chu Tiêu, Y Sâm và Ngũ Nhật cùng dừng lại, hơi xoay lại, nhìn trong ánh mắt đối phương mang theo chút sáng tỏ.

Địch không động, ta không động!

Bây giờ còn không chưa thể bại lộ thân phận. Bọn họ tới để làm chính sự!

“Nói các cậu đấy.” Một giọng nói gắt gỏng vang lên sau lưng ba người bọn họ, “Lão tử bảo các cậu xoay người lại, các cậu không nghe thấy sao?”

Thân hình Chu Tiêu hơi dừng lại, lúc sắp xoay người, cặp mắt lướt qua Y Sâm và Ngũ Nhật, trong ánh mắt mang theo chút cảnh cáo không thể tùy ý hành động thiếu suy nghĩ.

Khi bọn hắn vẫn chưa thể xác định sau một khắc này sẽ xảy ra chuyện gì, bất luận cử động gì cũng sẽ khiến hành động của bọn họ bị bại lộ. Chỉ cần không cẩn thận, bọn họ cũng rất có thể sẽ biến thành tổ ong vò vẽ ngay tại chỗ!

Kẻ địch là một đám, bọn họ là ba.

Cho dù ba người bọn họ có trâu bò thế nào, sao lại có loại bản lĩnh lấy một địch ba, bọn họ cũng không phải loại người giống Transformers, làm gì có ba đầu sáu tay!

“Kim Sơn đại ca, không cần chấp nhặt với mấy tên tiểu đệ này, bọn họ không hiểu chuyện đâu!” Những người bên cạnh a dua nịnh hót, tâng bốc đến sướng cả lòng, bản thân cũng không cảm thấy khó chịu.

Khóe miệng Chu Tiêu mang theo nụ cười lạnh, khẽ xoay người lại, đầu vẫn cúi thật thấp, không có tính nhìn về phía người trước mắt.

Chu Tiêu chỉ nghe thấy giọng nói vang lên lần nữa trên đỉnh đầu hắn, “Lời của lão tử các ngươi lại coi thành rắm sao!”

Ba người vẫn lựa chọn cúi đầu, không nói một lời.

“Kim Sơn đại ca xin bớt giận, xin bớt giận.” Tiếng a dua nịnh hót không ngừng vang lên.

Lỗ tai người đàn ông tên Kim Sơn này cũng không thể sinh kén. Mỗi ngày đều phải nghe điều này, sao không thấy phiền chứ?

“Thôi coi như quên đi.” Giọng người đàn ông tên Kim Sơn này dường như mang theo chút hưng phấn.

Chỉ thấy một cái bóng tay phất qua trước mặt Chu Tiêu.

Chân mày Chu Tiêu cau lại, bĩu môi.

Đó là ngươi nói, dường như tôi chưa nói thế đâu!

Khóe miệng hơn cong lên, gợi ra một nụ cười, chỉ là ý cười chưa tới đáy mắt.

“Cậu, đi theo tôi! Còn hai người các cậu tiếp tục tuần tra!” Dường như Kim Sơn ra lệnh xong, một chút thương lượng đường sống cũng không có.

Chu Tiêu gật đầu, đầu hơi nghiêng, liếc mắt nhìn Y Sâm và Ngũ Nhật gần như đứng song song với mình.

Ngũ Nhật nhướng mày, Y Sâm bĩu môi.

Rốt cuộc cái tên Kim Sơn này muốn làm gì?

“Đi thôi!” Kim Sơn hô một tiếng, vẻ mặt kích động đi về phía trước, bước chân có chút gấp gáp, dường như tâm tình không tệ.

Chu Tiêu liếc mắt nhìn hai người, khẽ lắc đầu, dùng âm lượng chỉ có ba người bọn họ có thể nghe được, nhỏ giọng nói ra, “Không được hành động thiếu suy nghĩ, tìm được Tiểu Thất mới quan trọng nhất!”

“Tại sao còn chưa đi?” Kim Sơn dừng bước, xoay người, bất mãn nhìn ba người còn chưa dời bước, “Lằng nhà lằng nhằng, nhanh lên đi, y như đàn bà vậy!”

Chu Tiêu vừa nghe, sắc mặt chợt thay đổi.

Cái gì mà bảo hắn lằng nhà lằng nhằng, cái gì mà bảo hắn giống đàn bà?

Mẹ nó. . . . . .

Cúi đầu, Chu Tiêu đi về phía người đàn ông, không nói một câu nói.

“Đứng lại!” Kim Sơn đột nhiên kêu lên, “Tôi không gọi cậu!”

Chu Tiêu ngừng bước chân, ngẩng đầu nhìn Kim Sơn.

Lúc này, hắn thật sự không biết nên làm thế nào rồi!

“Ơ kìa, tôi gọi tên Kim Mao (lông vàng, vì Y Sâm tóc vàng) phía sau cậu đó!” Kim Sơn nhìn mặt của Chu Tiêu, nhướng mày, “sao tôi lại cảm thấy các cậu đều rất lạ mắt? Mới tới sao?”

Kim Mao?

Ngũ Nhật đứng bên cạnh Y Sâm thiếu chút nữa không kiềm chế được mà bật cười.

Y Sâm vẫn luôn đỏm dáng nhất! Một đầu tóc của hắn quả thật chính là thứ hắn thích nhất. Mỗi lần ra cửa còn không phải bôi bôi trét trét mất nửa ngày sao?

Hiện tại thì sao, bị gọi thành Kim Mao!

Làm sao mà chịu nổi chứ?

Hai lỗ tai Chu Tiêu tự động lược bớt lời Kim Sơn nói, gật đầu, “Kim Sơn đại ca, chúng tôi mới tới, có rất nhiều chỗ không hiểu còn cần đại ca chăm sóc nhiều hơn!”

Nếu bị coi là ‘ người mới tới ’, như vậy bọn họ chính là người mới tới rồi!

Dù sao cũng không bị mất gì!

“Nói hay, nói hay lắm!” Kim Sơn vui vẻ cười một tiếng, “Mới tới, không tệ, miệng ngọt đấy! Làm rất tốt, có tiền đồ!”

“Dạ!” Ba người dường như rất cung kính đứng ở một bên, đầu cúi thật thấp, lại thành biểu hiện thấp kém rồi.

“Rất tốt, rất tốt!” Kim Sơn liên tục nói hai chữ rất tốt, “Nhưng mà vẫn là Kim Mao đi theo tôi trước!”

Lần này đổi thành Y Sâm buồn bực.

Chu Tiêu liếc mắt nhìn Y Sâm, khẽ gật đầu.

Xem ra, dường như Kim Sơn không cảnh giác cao với bọn họ lắm.

Rất tốt! Vậy thì bọn họ cũng sẽ tương đối thuận lợi đúng không?

Y Sâm ngẩng đầu, khóe miệng mím chặt.

Hắn đi với tên Kim Sơn này rồi, làm sao đi Tiểu Thất đây?

Giọng Chu Tiêu vang lên lần nữa, khe khẽ nói, “Chúng tôi sẽ tiếp tục đi tìm Tiểu Thất. Anh đi theo bên cạnh Kim Sơn cũng lưu ý một chút. Có lẽ không chừng anh ở bên kia còn có thu hoạch hơn chúng tôi, nếu có tin tức lập tức báo cho chúng tôi biết, không để cho anh tự mình hành động!”

Y Sâm gật đầu.

Chỉ hy vọng là như thế, chỉ mong hắn có thể nhanh chóng tìm được Tiểu Thất, có thể mang cô trở về. Nơi này, Tiểu Thất không thể ở lại. . . . . .

Y Sâm đến gần Kim Sơn, muốn yên tĩnh đi theo phía sau của hắn.

Ai ngờ, Kim Sơn rất kích động kéo bả vai Y Sâm, giống như bọn họ rất quen thuộc vậy.

Y Sâm nhướng mày, chỉ có Chu Tiêu, Liệp Ưng, Ngũ Nhật và Tiểu Thất làm cái loại động tác thân mật như thế với hắn! Hôm nay bị người đàn ông này chiếm dụng, nói thật hắn cực kỳ khó chịu!

Khó chịu thì khó chịu, Y Sâm vẫn không cự tuyệt.

“Ôi Kim Mao, cậu nói sao kiểu tóc của cậu lại đẹp như vậy chứ? Đến đây, chỉ cho đại ca, để đại ca cũng đẹp trai đi!”

Hai mắt Y Sâm đảo một vòng.

Loại khí chất này, loại tạo hình này không phải tùy tiện người nào cũng có thể bắt chước theo được không?

“Ha ha, dĩ nhiên có thể. . . . . .” Y Sâm thu hồi khó chịu trong lòng, cười hai tiếng, “Nói gì tới dạy! Về sau đầu của Kim Sơn đại ca cứ đảm bảo ở chỗ tiểu đệ là được!”

Đảm bảo ở trên người hắn, hắn nhất định phải suy nghĩ thật tốt xem làm sao để xuống đao tương đối lưu loát sạch sẽ. Đây là lời trong bụng Y Sâm mà không có nói ra.

Bóng lưng của Kim Sơn và Y Sâm biến mất ở trong mắt Ngũ Nhật và Chu Tiêu, hai người nhìn nhau, tiếp tục đi tới lầu tám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.