Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 149: Chương 149: Chương 149: Là chỗ này?




Y Sâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cửa phòng trước mắt.

Tại sao lại trở về căn phòng có bố cục đen thui, đè ép khiến bọn họ khó chịu này chứ?

“Kim Sơn đại ca, này. . . . . .” Y Sâm quay đầu, nhìn Kim Sơn, mang theo nụ cười nịnh hót trên mặt, “Đây là đâu vậy?”

“Kim Mao à!” Kim Sơn vui vẻ nhìn Y Sâm, vỗ vỗ bờ vai của hắn “Hôm nay đại ca dẫn cậu đi khai trai, thừa dịp ông chủ không ở đây!”

Y Sâm tự động lược bớt hai chữ Kim Mao. Dù sao chỉ là một cái tên, mặc nó là Kim Mao hay Hồng Mao!

Nhưng Y Sâm không coi thường hai điều mấu chốt “khai trai’ và “ông chủ không ở đây”!

Dẫn hắn đi khai trai là có ý gì, ông chủ không ở đây lại có ý nghĩa gì!

Hai mắt Y Sâm hơi rủ xuống. Hắn luôn cảm thấy trong căn phòng đen thui này rất có thể cất dấu cái gì đó.

Nếu như hắn đoán không sai, ông chủ trong miệng Kim Sơn dĩ nhiên là Lộ Á Sâm. Nói tới đây, chính là Lộ Á Sâm không ở nơi này!

Vừa nghĩ tới có khả năng này, lòng của Y Sâm không khỏi có mấy phần kích động.

Tên Lộ Á Sâm này khó đối phó, hắn không ở đây có phải có nghĩa tỷ lệ bọn họ cứu Tiểu Thất ra lại có thêm vài phần hay không?

“Đại ca, chúng ta phải khai trai cái gì?” Y Sâm thu hồi suy nghĩ của mình, hỏi một câu.

“Ha ha ha ha. . . . . .” Ai ngờ Kim Sơn vừa nghe lại ôm bụng cười lăn lộn, đưa ngón tay chỉ vào Y Sâm, lắc lắc đầu.

Y Sâm bị tiếng cười kia làm cho lúng túng.

Tại sao có thể cười khoái trá như vậy chứ?

“Ha ha ha ha. . . . . .” Kim Sơn vỗ vỗ đầu Y Sâm, “Tiểu tử ngốc à, cậu lại không biết cái gì gọi là khai trai sao! Tiểu tử, không phải cậu vẫn còn là xử nam chứ?”

Y Sâm vừa nghe thấy, sau đó trên mặt hiện lên một mảng đỏ ửng khả nghi.

Nhắc tới cũng đáng cười, địa vị thân phận của hắn ở trong gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức dĩ nhiên sẽ không thấp. Nhưng nói đến chuyện phụ nữ, mấy người bọn họ trừ Liệp Ưng còn nhỏ, gần như chưa từng phóng túng với đám phụ nữ.

Loại người như bọn họ không thể nào có được một gia đình yên ổn, cả ngày cầm súng bắn đạn, nói không chừng một khắc sau tính mạng cũng không còn nữa là!

Trừ phi bọn họ thật sự rất mạnh, có năng lực bảo vệ người mình yêu.

Nhưng mà. . . . . .

Nhưng Y Sâm hắn có năng lực sao? Có năng lực sao Tiểu Thất lại lâm vào trong tình trạng nguy hiểm gần như mất đi tính mạng chứ?

“Thật sự cậu vẫn còn là xử nam sao?” Kim Sơn vừa nghe thì cười ha ha. Lần này ngay cả mấy tiểu đệ bên cạnh hắn cũng cười theo.

Y Sâm khẽ cúi đầu. Lúc này tiếng cười của bọn họ vang lên ở bên tai hắn đặc biệt chói tai.

Nhưng dáng vẻ này của Y Sâm ở trong mắt Kim Sơn lại là vẻ xấu hổ.

“Không sao, không sao!” Kim Sơn ôm chầm lấy bả vai của Y Sâm, giống như anh cả lên tiếng, “Bọn mày cười cái rắm á! Còn cười nữa lão tử đánh vỡ miệng chúng mày đấy.”

Lời nói của Kim Sơn khiến bốn phía nhất thời yên tĩnh lại, bọn tiểu đệ bên cạnh cũng thu hồi dáng vẻ cười ầm lên.

Kim Sơn hài lòng gật đầu, “Kim Mao là huynh đệ của tôi, do tôi bảo bọc xem ai dám cười hắn, dám khi dễ hắn!”

“Đi, huynh đệ, để đại ca dẫn cậu đi cho biết.” Kim Sơn mở cửa phòng ra, mang theo Y Sâm vào, ngoài miệng còn không ngừng theo sát hắn nói một chút chuyện tình ái. Nói ra cho oai là đang truyền thụ kinh nghiệm cho Y Sâm.

Lại đến căn phòng đen thui này một lần nữa, trong lòng Y Sâm đột nhiên truyền đến một hồi bất an mãnh liệt. Loại lo lắng này từ chỗ nào mà đến chính hắn cũng không nghĩ ra được!

Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, đèn trong phòng sáng lên.

Nhưng ánh sáng này lại không thể khiến áp lực trong phòng giảm đi, ngược lại khiến trong phòng thêm chút âm u lạnh lẽo. Cảm giác âm u lạnh lẽo chậm rãi xông lên từ lòng bàn chân, trong khoảng thời gian ngắn đã lan tỏa khắp toàn thân.

Y Sâm nhìn quanh bốn phía một vòng, cũng không phát hiện cái gì khác thường.

Vậy thì Kim Sơn nói khai trai hắn vẫn chưa thể lý giải được.

Mấy người trong phòng này đều là nam nhân có được không.

Y Sâm nuốt nước miếng, không phải những người này có khẩu vị nặng như thế chứ!

Chẳng lẽ muốn tới làm một trận nam np? (np đây là nhiều nam hoặc nhiều nữ)

Không biết từ lúc nào Kim Sơn lại đi tới bên cạnh Y Sâm, cười vỗ bờ vai của hắn.

Cả người Y Sâm cứng đờ, không cần vỗ hắn nữa, hắn sắp điên lên rồi.

Không phải là thật chứ?

Chân mày Y Sâm nhíu chặt, không nói gì.

“Tiểu tử, tôi cho cậu biết, nơi này là căn phòng riêng của ông chủ, người bình thường không thể vào. Hôm nay đại ca nhìn cậu hợp ý mới có thể dẫn cậu tới đây. Hôm nay một khi đi ra khỏi cánh cửa phòng này cái gì cậu cũng phải quên hết đi, ) cậu hiểu rõ chưa?” Kim Sơn lắc đầu, “Thừa dịp ông chủ không có ở đây chúng ta mới có thể có cơ hội đi vào đó!”

“Đại ca, cuối cùng chúng ta phải làm gì?” Y Sâm nhìn Kim Sơn, vẻ mặt nghi vấn.

Hắn thật sự càng ngày càng không thể lý giải những lời của Kim Sơn.

Nếu quả như thật muốn một đám nam np thì cũng không cần trắng trợn chạy đến căn phòng riêng tư của ông chủ chứ? Bọn họ thật không sợ chết, hay cho tới bây giờ Lộ Á Sâm cũng đều có loại phương pháp biến thái này?

Nếu không tại sao có thể có những thu hạ biến thái như vậy?

“Chúng mày cũng đi ra bên ngoài coi chừng đi, mày ở lại, Kim Mao cậu cũng lưu lại.” Kim Sơn hơi quay đầu lại nói với hai tiểu đệ bên cạnh, sau đó đưa tay chỉ vào một người đàn ông mặc áo khoác màu xám tro với cái bụng to phề phệ, vẻ mặt bỉ ổi và Y Sâm, ý bảo bọn họ lưu lại.

“Kim Mao, cậu tới làm quen một chút với người anh em này đi!” Kim Sơn giới thiệu người đàn ông kia với Y Sâm, “Hắn là Hắc Tùng!”

Hắc Tùng ngẩng lên nhìn Y Sâm rồi gật đầu một cái.

Cả người Y Sâm sửng sốt.

Cảm thấy vừa rồi cảm giác được tên Hắc Tùng này nhìn rất quen mắt, nhất thời không nghĩ ra. Hiện tại, Hắc Tùng hoàn toàn ngẩng đầu lên, hắn mới phát hiện tên Hắc Tùng này chính là người bên trong đoạn clip đó đã vũ nhục Tiểu Thất.

Sắc mặt Y Sâm không khỏi thay đổi, nắm chặt quả đấm, nhìn chằm chằm Hắc Tùng, trong lòng lại tự nói với mình rằng phải tỉnh táo lại, tỉnh táo lại.

Nếu như không nhịn được ra tay với Hắc Tùng, thân phận của mình sẽ bại lộ. Như vậy, Tiểu Thất se sao đây?

Hắc Tùng nghi ngờ nhìn vẻ mặt Y Sâm, nhướng mày.

Rốt cuộc, Y Sâm hít một hơi. Sau đó nở một nụ cười, nhìn Hắc Tùng, gật đầu.

“Hắc hắc. . . . . .” Kim Sơn nhìn Hắc Tùng, biểu cảm trên mặt viết bốn chữ, không thể chờ đợi, “Mày nói đồ tốt ở nơi này sao?”

Hắc Tùng gật đầu, liếc mắt nhìn Y Sâm, vừa đi tới, nhẹ nhàng vỗ lên chỗ vách tường.

Chỉ nghe “ầm. . . . . .” một tiếng, vách tường phía tây chia làm hai nửa.

Hai mắt Y Sâm càng mở càng lớn, nhìn bên trong vách tường, cả người cứng lại như đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.