Nếu như nói trên cái thế giới này có tiếc nuối. Như vậy loại tiếc nuối này chính là biết rõ đã yêu nhau rồi lại sợ từ đó không có cách nào nắm trong tay.
Hôm nay, đây có lẽ đã không phải là tiếc nuối, mà là cảm giác trong lòng khổ sở không chịu nổi và muốn chết không được!
Máy bay trực thăng quanh quẩn trên không trung hai vòng, sau đó từ từ hạ xuống.
Chỉ thấy máy bay trực thăng vừa hạ xuống đất, Y Sâm đã vô cùng lo lắng ôm Tiểu Thất hôn mê bất tỉnh chạy xuống.
Lúc này, hơi thở của Tiểu Thất tương đối yếu ớt. Chỉ còn lại một chút sức lực đã đánh rớt giữa không trung.
“Tiểu Thất, anh không cần em xin lỗi. . . . . .” Trong miệng Y Sâm vẫn còn không ngừng lầm bầm, “Anh không muốn nghe em nói thật xin lỗi!”
Ba chữ thật xin lỗi phải để hắn nói. Sao Tiểu Thất lại phải thật xin lỗi hắn chứ?
Cô ấy yêu thương hắn đau như vậy, khổ như vậy.
Cô như thế, còn có chỗ nào có lỗi với hắn chứ?
“Tiểu Thất, anh cho em biết, Y Sâm anh vĩnh viễn không cho phép em rời khỏi anh. Bất kể em lên trời hay xuống đất anh thề cả đời anh nhất định sẽ vĩnh viễn nắm tay em không thả. . . . . .”
“Tiểu Thất, em sẽ tốt thôi. . . . . .”
“Tiểu Thất, em phải làm cô dâu của Y Sâm anh. . . . . .”
“Tiểu Thất, anh muốn cưới em. . . . . .”
“Cho nên Tiểu Thất, em nhất định phải khỏe lên. . . . . .”
“Tiểu Thất, nếu không anh nhất định sẽ chọn đi theo em đấy!”
Dường như Y Sâm đã điên rồi, chạy vào bên trong.
Ba người liều mạng đuổi theo phía sau.
Chu Tiêu ngừng lại bước chân của mình, thái độ cũng không khá lắm.
Tiểu Thất đã thành cái dạng này tâm tình của bọn hắn có thể tốt sao?
Chu Tiêu khẽ thở dài, nhìn Y Sâm như mê muội, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên một chút chua xót.
Hiện tại, chỉ có thể hi vọng, chỉ có thể cầu nguyện Tiểu Thất sẽ không có chuyện gì!
Nếu không cứ tiếp tục như thế này, Thượng Đế phải dẫn đi tới hai người.
Hai người trong bọn họ, Y Sâm của bọn họ, Tiểu Thất của bọn họ!
“Rầm. . . . . .” Y Sâm một cước đá văng cửa phòng khách.
“Thanh Lưu. . . . . . anh đang ở đâu?” Giọng Y Sâm đặc biệt vang lên trong căn phòng trống trải, “Thanh Lưu, anh đi ra đây cho tôi!”
Một người đàn ông áo trắng từ trên lầu chậm rãi đi xuống, trên mặt mang theo vẻ mặt lạnh nhạt.
Khi hắn thấy Tiểu Thất ở trong lòng Y Sâm, toàn thân cứng đờ.
Sau đó lại khôi phục như cũ nhưng bước ba bước thành một bước, từ trên lầu chạy xuống.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Thanh Lưu gấp gáp nhìn Tiểu Thất ở trong lòng Y Sâm.
Đây quả thực chính là một con búp bê sứ không có sinh mạng, yếu ớt như thế, như vậy . . . . . .
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thanh Lưu nhìn lướt qua Tiểu Thất.
Vết thương trên người Tiểu Thất cũng đã bị hắn nhìn vào trong mắt.
Chỉ riêng vết thương trên người, trí mạng, hoặc không nguy hiểm đến tính mạng, tất cả lớn nhỏ đều có mười mấy cái.
“Mau, anh mau cứu Tiểu Thất. Cô ấy sắp không được!” Y Sâm cũng không quản lời Thanh Lưu nói, một tay bắt được ống tay áo Thanh Lưu, muốn hắn cứu chữa cho Tiểu Thất ngay lập tức.
Thanh Lưu gật đầu, “Lập tức mang Tiểu Thất tới phòng giải phẫu.”
Thanh Lưu nói xong xoay người đi.
Liệp Ưng bọn họ cũng đi theo vào.
Nhìn sắc mặt Thanh Lưu có chút nặng nề, Liệp Ưng mở miệng hỏi một câu, “Lưu, anh cảm thấy thế nào?”
Y thuật của Thanh Lưu là do bọn họ chứng kiến.
Chỉ cần Thanh Lưu xem sơ mấy lần, kết quả đại khái cũng đã có rồi!
Điểm này không thể không thừa nhận, Thanh Lưu không hổ là người tài ba trong giới y thuật!
Thanh Lưu ngừng bước chân, lắc đầu, “Tôi còn chưa biết ra sao! Cụ thể phải đợi tôi làm kiểm tra cho cô ấy đã. Còn nữa, vết thương do đạn bắn của Tiểu Thất lập tức làm giải phẫu. Viên đạn này gần như xuyên thấu qua trái tim của cô ấy. Các anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, tôi không nắm chắc được mười phần đâu!”
Lời nói của Thanh Lưu khiến mấy người không khỏi biến sắc.
Nếu như Thanh Lưu đã nói như vậy rồi, cơ hội của Tiểu Thất còn lớn hơn sao?
“Tôi không tin!” Đôi môi Y Sâm tái nhợt giật giật, “Y thuật của Thanh Lưu anh tốt như vậy. . . . . .”
“Tôi là người. . . . . .” Thanh Lưu lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
Hắn cũng không phải là thần tiên!
Cho dù là thần tiên, dựa theo thương thế của Tiểu Thất hắn cũng chỉ có thể làm hết sức!
“Thanh Lưu, tôi muốn anh cứu cô ấy, cứu Tiểu Thất!” Y Sâm một phát bắt được cổ áo Thanh Lưu.
“Y Sâm, anh điên thật rồi?” Chu Tiêu kéo Y Sâm lại, “Anh ở đây làm trễ nãi thời gian, Thanh Lưu cũng không có cách! Anh hãy mau để cậu ấy đi cứu Tiểu Thất. . . . . . Bình tĩnh một chút!”
Y Sâm chậm chạp gật đầu, hơi nhắm mắt.
Tiểu Thất, nếu em không tỉnh lại.
Như vậy, Y Sâm sẽ chọn đi cùng với em. . . . . .
Em nghe chưa, em có nghe hay không?
Thanh Lưu nhận lấy Tiểu Thất từ trong tay Y Sâm, đi tới phòng giải phẫu.
Thiết bị trong tổ chức cũng rất đầy đủ. Bọn họ đều là người luôn lang bạt ở bên ngoài, phải có tất cả đầy đủ thiết bị để phòng ngừa ngộ nhỡ.
Gian phòng giải phẫu này chính là phòng công tác của Thanh Lưu.
Y Sâm ngơ ngác đứng đó, nhìn cửa phòng giải phẫu nặng nề đóng lại.
“Y Sâm, anh phải nghỉ ngơi trước đã!” Lời Liệp Ưng vang lên ở trong không khí, “Anh phải tin tưởng Tiểu Thất, Tiểu Thất yêu anh như vậy. Cô ấy sẽ không chịu bỏ anh lại một mình, cô ấy cũng sẽ không chịu bỏ lại chúng ta. Cô ấy sẽ không. . . . . .”
Lời nói tin tưởng vững chắc của Liệp Ưng khiến ba người lộ ra vẻ mặt lo lắng hơi thả lỏng trong lòng.
Đúng, bọn họ phải tin tưởng Tiểu Thất, tin tưởng Tiểu Thất nhất định sẽ chống đỡ, tin tưởng Tiểu Thất sẽ không bỏ lại nhóm người bọn họ!
Y Sâm khe khẽ thở dài một hơi, mềm yếu ngồi ở trên ghế sa lon.
Dù sao, Tiểu Thất ở ngay cạnh Y Sâm hắn.
Hắn còn có cái gì có thể lo lắng đây?
Ngẩng đầu nhìn đèn đỏ sáng lên trên phòng phẫu thuật, lo lắng trong lòng ba người vẫn nặng nề đè ép bọn họ, một hơi cũng không thể buông lỏng.
. . . . . .
“Mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi một chút đi!” Liệp Ưng nhìn trên mặt ba người lộ vẻ mệt mỏi.
Thanh Lưu đã đi vào bốn giờ rồi. Tình huống bây giờ như thế nào?
Tiểu Thất là tốt, còn là. . . . . .
Cái ý nghĩ này hắn cũng không dám tiếp tục suy nghĩ nữa. . . . . .
“Cạch. . . . . .” Ngay lúc bốn người phía ngoài tiếp tục yên lặng trong sự trầm mặc, cửa phòng phẫu thuật chợt mở ra.