Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 159: Chương 159: Chương 159: Đổi máu của tôi đi




“Cạch. . . . . .” Ngay lúc bốn người phía ngoài tiếp tục yên lặng trong sự trầm mặc, cửa phòng phẫu thuật chợt mở ra.

Lỗ tai Y Sâm nhanh nhẹn, lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế salon, nhao nhao chạy tới cửa phòng phẫu thuật.

Thanh Lưu đi ra ngoài, trên gương mặt mang theo vẻ mệt mỏi.

Từ khi bọn họ đưa Tiểu Thất vào phòng phẫu thuật, khi đó là tám giờ tối.

Bây giờ đã qua hơn bốn giờ, hắn phải phẫu thuật hơn bốn giờ.

Hắn không mệt mới là lạ!

Y Sâm bắt được tay Thanh Lưu.

Cả người Thanh Lưu cứng đờ, bất đắc dĩ nhìn Y Sâm.

Tên này không thể để hắn nghỉ ngơi một lát sao?

Liệp Ưng ngồi trên ghế, mấy người Đệ Ngũ cũng đứng lên.

Liệp Ưng nhìn sắc mặt Thanh Lưu có chút thả lỏng, trong lòng cũng nhẹ nhõm.

Vào giờ phút này, hẳn là Tiểu Thất đã thoát khỏi nguy hiểm.

Nếu như Tiểu Thất còn chưa thoát khỏi nguy hiểm thái độ của Thanh Lưu không thể nào bình thản như vậy.

“Y Sâm, anh để Thanh Lưu nghỉ tí đã!” Liệp Ưng mở miệng.

Cho dù là người sắt cũng phải nghỉ ngơi chứ! Huống chi, Thanh Lưu phải phẫu thuật hơn bốn giờ, có thể không mệt sao?

Thật sự sốt ruột đến đầu óc cũng không tỉnh táo! Cũng không hiểu phải nhìn sắc mặt Thanh Lưu thử!

“Không nghỉ ngơi được!” Y Sâm cố chấp nói , “Nói cho tôi biết, Tiểu Thất cô ấy thế nào, cô ấy hiện tại thế nào?”

Thanh Lưu vuốt vuốt mi gian hiện lên vẻ mệt mỏi, mở miệng, giọng điệu có chút nhạo báng, “Người anh em, anh cũng phải quan tâm tôi chứ! Tôi bận rộn ở bên trong hơn bốn giờ đấy!”

Sắc mặt Y Sâm hơi đỏ lên, nhìn Thanh Lưu, da.nlze.qu;ydo/nn mở miệng hỏi, “Anh không sao chớ? Chỉ là, tôi quan tâm hơn chính là Tiểu Thất sao rồi?”

Thanh Lưu thở dài, giọng có chút oán trách, “Tiểu Thất cô ấy tạm thời không sao. Nhưng tôi có sao! Tôi chết đói!”

“Thật?” Y Sâm ôm Thanh Lưu, “Cám ơn anh, tôi biết ngay, tôi biết y thuật của anh rất cao. Thanh Lưu, cám ơn anh, cám ơn anh!”

Mấy người bên cạnh nhíu mày rốt cuộc thả lỏng, tảng đá trong lòng rốt cuộc đã hạ xuống!

“Được rồi, buông tôi ra!” Thanh Lưu lắc đầu, “Tôi chỉ nói là tạm thời. Các anh đừng cao hứng quá sớm!”

Lời Thanh Lưu nói khiến không khí trong nháy mắt lại khẩn trương.

“Cái gì gọi là tạm thời?” Trên gương mặt của Đệ Ngũ lại có chút xao động.

Hắn từ nhận rằng vẫn luôn là một người bình tĩnh không thể bình tĩnh hơn.

Thế nhưng hai ngày nay, hắn đột nhiên phát hiện tâm tình của mình lại có dao động lớn. . . . . .

Thanh Lưu ngồi trên ghế sa lon rót cho bản thân một ly nước, uống một ngụm, thả ly xuống, nói: “Trên người Tiểu Thất bị tiêm thuốc!”

Liệp Ưng gật gật đầu, “Điểm này, chúng tôi biết!”

Nếu không bị bọn người hèn hạ tiêm thuốc, dựa vào thân thủ của Tiểu Thất thì làm sao có thể bị những người đó tra tấn thành cái dạng này.

Ít nhất Tiểu Thất có thể bảo vệ bản thân bản thân không bị thương!

Nhưng, là bị tiêm thuốc gì? Có thể khiến Tiểu Thất đau khổ như thế?

“Thanh Lưu, là thuốc gì vậy?” Y Sâm run run mở miệng, giọng điệu cố gắng bình tĩnh.

“ 'Tinh Thần Vương Tam Hào' !” Giọng Thanh Lưu lạnh lùng tựa như một quả bom hẹn giờ, bỗng chốc nổ tung đầu mấy người bọn họ!

“ 'Tinh Thần Vương Tam Hào' ?” Dường như Chu Tiêu có chút không dám tin tưởng, “Đám người này quả thực đáng chết. . .”

Lại ra tay nặng như vậy với một người con gái!

Tinh Thần Vương Tam Hào là cái gì?

Đó là một loại thuốc khống chế tư tưởng người, khống chế cảm xúc tinh thần của con người. Chỉ cần bị tiêm loại thuốc này, tinh thần sẽ dần dần tan rã, giống như hít ma túy. Chủng loại giống nhau, sẽ khiến người nghiện. Một khi thân thể bị ngừng cung cấp loại này, thân thể sẽ có cảm giác giống như bị trăm ngàn vạn con kiến cắn.

Mấy người nhất thời sởn cả tóc gáy.

Loại thống khổ này mấy người đàn ông như bọn họ cũng không chắc chắn có thể chịu được. Huống chi là một người con gái như Tiểu Thất chứ?

“Đáng chết. . .” Y Sâm đấm một quyền nặng nề trên vách tường.

Nắm tay nhất thời chảy máu tươi đầm đìa.

“Y Sâm, anh bình tĩnh một chút cho tôi!” Liệp Ưng nhìn Y Sâm, sắc mặt có chút nghiêm túc, “Mức đọ thế nào?”

Những lời này của Liệp Ưng là hỏi Thanh Lưu! Nó đương nhiên biết loại thuốc này thật sự có chỗ đáng sợ!

Nhưng mà. . .

Nhưng hiện tại trọng yếu nhất là phải biết rằng, hiện giờ Tiểu Thất bị ngấm thuốc này ở mức độ nào.

Thanh Lưu có thể có biện pháp chữa khỏi sao?

“Cái dạng này xem ra, ít nhất Tiểu Thất đã bị tiêm mười cây thuốc loại này rồi! Có biện pháp trị, nhưng quá trình rất thống khổ!” Thanh Lưu ngẩng đầu, nhìn Y Sâm, “Hơn nữa, rất mạo hiểm!”

“Có biện pháp là tốt nhất!” Ngũ Nhật gật gật đầu, “Cho dù biện pháp mạo hiểm, chúng ta cũng phải nhanh chóng thử. Tiểu Thất không thể cứ phải dựa vào loại thuốc này mà sống được!”

Hơn nữa, di chứng của loại thuốc này lớn thế nào bọn hắn không có cách nào đoán trước được!

Cứ dựa vào loại thuốc này, Tiểu Thất sẽ sống không bằng chết.

Cuối cùng, Tiểu Thất còn không phải sẽ khó thoát khỏi cái chết!

Vậy thì liều chết, nếu mạo hiểm thử một lần, Tiểu Thất có lẽ có khả năng thoát khỏi sự trói buộc của loại thuốc này.

Mỗi người bọn họ đều là người thông minh.

Bọn họ đương nhiên biết cách nào là tốt nhất cho Tiểu Thất, cũng là tốt nhất đối với bọn họ!

“Thanh Lưu, anh nói là biện pháp gì?” Liệp Ưng mở miệng hỏi.

Thanh Lưu cúi thấp đầu, “Tôi phải đổi máu cho Tiểu Thất!”

“Đổi máu?” Mấy người đồng loạt hít một ngụm khí.

Đổi máu?

Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ đâu! Không những phải tìm đến máu hợp với Tiểu Thất, hơn nữa lượng máu cũng không chỉ một hai trăm mililít!

Lượng máu này phải thật lớn, nói cách khác là khổng lồ!

“Đổi máu của tôi đi.” Y Sâm ngẩng đầu n nhìn Thanh Lưu với biểu cảm vô cùng nghiêm túc, “Nhóm máu của tôi giống Tiểu Thất, đổi với tôi đi!”

Hắn thiếu Tiểu Thất, cũng chỉ có thể hoàn trả như vậy!

“Không được!” Thanh Lưu lắc đầu, “Anh cho rằng máu của anh đủ cho Tiểu Thất dùng sao?”

Y Sâm đau thương, nói không ra lời.

Căn phòng lại nhất thời lâm vào yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.