“A. . . . . .” một tiếng, khiến cả người Ninh Doãn Ngân cứng đờ, thiếu chút nữa đụng ngã người đối diện.
Hàn Mộ nhẹ nhàng linh hoạt quay người lại, tránh được Ninh Doãn Ngân nhào tới.
Ninh Doãn Ngân nghe thấy tiếng Hàn Mộ, nhẹ nhàng lôi kéo tay Hàn Mộ lại.
Thấy Hàn Mộ đứng ở trước mặt mình, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Haiz, là mình suy nghĩ nhiều quá. . . . . .
Ngẩng đầu, Hàn Mộ nghi ngờ liếc mắt nhìn tấm biển, cô không đi sai cửa mà!
Sao người này lại vội vội vàng vàng muốn chạy vào trong toilet nữ vậy? Thật sự rất gấp cũng không cần phải như vậy chứ?
Lúc này, ánh mắt Hàn Mộ nhìn Ninh Doãn Ngân lại thêm một phần cảm xúc anh ngu ngốc!
Nếu sau khi Ninh thiếu của chúng ta mà biết ý nghĩ của lão bà thân yêu nhà hắn, không biết sẽ tức giận tới mức đụng vào cửa toilet nữ, tự sát?
“Sao em đi vào lâu như vậy?” Ninh Doãn Ngân liếc mắt nhìn Hàn Mộ, cho đến khi hắn không phát hiện trên người Hàn Mộ không có gì khác thường mới hỏi một câu.
“Anh muốn đi toilet sao?” Hàn Mộ trực tiếp coi thường lời nói của Ninh Doãn Ngân, tay chỉ vào một cánh cửa khác, den dan trên cửa có một tấm biển men lớn, nói một câu, “Ninh Nhị, toilet nam ở đó!”
Nhất thời trên trán Ninh Doãn Ngân đầy vạch đen.
Khó trách hắn nhìn thấy ánh mắt Hàn Mộ là lạ từ khi ra ngoài toilet.
Hóa ra cho rằng hắn muốn đang gấp nên trong lúc cấp bách quýnh lên, sau đó lại đi nhầm toilet nữ?
Ninh Doãn Ngân nhăn mặt, thái độ có chút đen lại !
“Anh không muốn đi toile!” Ninh Doãn Ngân đen mặt lại.
“Ừ” Hàn Mộ gật đầu.
Không đi toilet, chẳng lẽ muốn rình coi!
“Vậy. . . . . . Vậy anh muốn làm gì?” Đột nhiên Hàn Mộ giống như nghĩ tới điều gì, lập tức đỏ mặt, nóng bỏng.
Người này không phải muốn. . . . . .
Len lén liếc nhìn Ninh Doãn Ngân, gương mặt của Hàn Mộ giống như trái táo đỏ!
Ninh Doãn Ngân nhìn sắc mặt của Hàn Mộ, trong lòng có chút ngừng lại, hai tay ôm ngực nhìn Hàn Mộ, “ Tiểu Mộ, em nghĩ cái gi vậy? Sao đỏ mặt thành cái bộ dáng này!”
“Em. . . . . . em không nghĩ tới cái gì không thuần khiết đâu!” Hàn Mộ ngẩng đầu lên, trên mặt chỉ còn vẻ xấu hổ của con gái.
Vừa nói xong, hai mắt Hàn Mộ mới lộ ra một chút buồn bực. Không phải tự mình đang đào hố cho mình nhảy sao?
Hàn Mộ nhìn vẻ trêu chọc và ánh mắt quen thuộc không thuần khiết trong mắt Ninh Doãn Ngân, Hàn Mộ giật mình.
Cô cũng không muốn ngày mai không xuống giường được đâu! Người đàn ông này bề ngoài tuấn tú lịch sự, áo quần bảnh bao, nhưng nội tâm cũng vô cùng cầm thú, càng không cần nói tới lúc ở trên giường kia, quả thật chính là cầm thú trong cầm thú!
“Vậy sao?” Ninh Doãn Ngân đến gần Hàn Mộ, đưa tay ôm hông của cô.
“Phải . . . . . Phải . . . . .” Hàn Mộ ấp úng hai tiếng, “Anh không cần phải dựa vào gần như vậy!”
Không lầm chứ! Nơi này chính là nơi công cộng mà!
Cái đồ Ninh Nhị này!
“Tại sao không cần dựa vào gần như vậy?” Ninh Doãn Ngân nói, đầu khẽ đến gần cổ trắng noãn của Hàn Mộ, ở bên tai của cô khẽ nói nhỏ , “Tiểu Mộ, em thật là thơm!”
Hôm nay Hàn Mộ mặc một cái váy bó sát người, trên dưới đều là tơ tằm màu đen chế thành. Trên ngực còn có một mảnh ren màu đen, càng lộ ra vóc người yểu điệu của Hàn Mộ.
Đúng là một tên. . . . . . ngựa đực!
Hàn Mộ bất đắc dĩ trợn trắng mắt, thật hận không thể vỗ một chưởng lên đầu Ninh Doãn Ngân.
“Anh. . . . . . đàng hoàng cho em!”
Chỗ này là nơi công cộng, người này cũng không biết nhìn trường hợp mà xét tình huống thế nào sao?
“Anh biết rõ. . . . . .” Giọng Ninh Doãn Ngân từ từ truyền vào lỗ tai Hàn Mộ, “Anh biết rõ tiểu Mộ của anh xấu hổ ! Nếu không, chúng ta liền đổi tư thế!”
Vừa nói xong, Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng ôm Hàn Mộ vào trong ngực, xoay người, phía sau Hàn Mộ cứ như vậy dựa vào trên tường. Mà còn Ninh Doãn Ngân đưa một tay chống trên vách tường, tay kia khẽ nâng cằm Hàn Mộ lên.
Đôi môi Hàn Mộ đỏ thắm khẽ động, khiến Ninh Doãn Ngân nhìn thấy đặc biệt động lòng người, tràn đầy hấp dẫn!
“Anh. . . . . .” Hàn Mộ có chút tức giận, “Ninh Nhị, em cảnh cáo anh, bây giờ chúng ta đang ở nơi công cộng!”
Đúng là một tên đại ngốc!
Hàn Mộ thật hận không thể dùng một cái tát đập chết hắn!
“Anh biết!” Giọng Ninh Doãn Ngân mê hoặc tràn đầy từ tính, cằm nhẹ nhàng ma sát cổ của Hàn Mộ, “Cho dù là nơi công cộng, anh cũng không sợ!”
Anh không sợ, em còn ngại mất mặt!
Hàn Mộ cũng sắp xấu hổ đến điên rồi, “Anh có đứng thẳng lên hay không?”
“Không đứng nổi!” Môi mỏng của Ninh Doãn Ngân ma sát cổ của Hàn Mộ, nhẹ nhàng, mềm mại.
Cả người Hàn Mộ lạnh run lên.
Người đàn ông này lại quyến rũ cô!
Hàn Mộ khẽ cứng lại, không dám động. Tên Ninh Nhị này chơi đùa trên người cô khiến cả người khó chịu, nóng!
Đúng, hiện tại cô cảm thấy nóng!
Ánh mắt của Hàn Mộ mở được thật to nhìn gương mặt Ninh Doãn Ngân không ngừng đung đưa trước mắt mình.
“Tiểu Mộ, em thật thơm. . . . . .” Ninh Doãn Ngân nói có chút mơ mơ hồ hồ.
Sau một khắc, Ninh Doãn Ngân đã đặt môi mỏng lên đôi môi của Hàn Mộ. Dịu dàng giống như chuồn chuồn lướt nước.
Hàn Mộ bị vừa hôn, có chút mơ màng.
Cô thật không ngờ Ninh Nhị lại thật dám xuống tay với cô ở nơi công cộng.
Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng phác hoạ đôi môi của Hàn Mộ, từng tấc từng tấc, giống như đứa bé thưởng thức món kem dâu tây thích nhất vậy, muốn ăn lại thấy tiếc ăn cái loại cảm giác này.
“Anh. . . . . .” Đôi môi Hàn Mộ khe khẽ mở, hơi há miệng ra.
Đầu lưỡi Ninh Doãn Ngân linh hoạt liền nhân cơ hội nhảy vào trong môi anh đào của Hàn Mộ, cuốn lấy đầu lưỡi của cô.
Nhất thời, hai lưỡi nhảy múa trong miệng từng người, giúp nhau trong lúc hoạn nạn.
“Ưm . . . . .” Hàn Mộ khẽ rên một tiếng, âm thanh cũng có chút khiến cô xấu hổ.
Cô lại cứ như vậy rơi vào tay giặc, còn bị Ninh Nhị kích động như vậy!
“Chuyên tâm một chút. . . . . .” Tay Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng bóp cái mông vểnh lên của Hàn Mộ, có một chút oán giận.
Hàn Mộ bĩu môi, đưa hai tay của mình ra, vòng chắc cổ của Ninh Doãn Ngân. Giam cầm Hàn Mộ, môi mỏng di chuyển từ trên cổ đến gương mặt của cô, d,0dylq.d chạy lung tung trên gương mặt tinh xảo của cô.