Hàn Mộ bĩu môi, đưa hai tay của mình ra, vòng chắc cổ của Ninh Doãn Ngân.
Động tác của Hàn Mộ khiến Ninh Doãn Ngân càng có thêm cổ vũ.
Thân thể Ninh Doãn Ngân hơi chấn động, càng thêm ra sức hôn Hàn Mộ, giống như phải hôn cô cho hôn vào sâu trong linh hồn của mình.
Hàn Mộ bị Ninh Doãn Ngân hôn đến hơi sức toàn thân giống như bị rút sạch, không có một chút sức lực nào.
Nếu không phải Ninh Doãn Ngân đưa một tay đỡ thân thể Hàn Mộ, tin rằng Hàn Mộ đã ngã xuống đất rồi.
“Ưm. . . . . .” Trong miệng Hàn Mộ lại nhẹ nhàng bật ra một tiếng rên khẽ ngay cả chính cô cũng thấy xấu hổ.
Loại cảm giác này thật khiến máu trong người cô cũng sôi trào lên!
Tay Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng mơn trớn cái mông của Hàn Mộ, vừa bóp một cái.
Cả người Hàn Mộ khẽ run, vừa thẹn vừa tức.
Người đàn ông này lại lớn gan như vậy!
Không được, không thể để Ninh Nhị cứ tiếp tục muốn làm gì thì làm được.
Nếu không tiếp theo sẽ kêu lên những gì, chính cô cũng không biết!
Mở miệng lớn, dùng sức khẽ cắn đôi môi mỏng của Ninh Doãn Ngân.
“A. . . . . .” Ninh Doãn Ngân lập tức buông lỏng đôi môi mình hôn đến mê muội kia ra, mang theo tức giận nhìn Hàn Mộ, “Sao em lại cắn anh?”
Cũng không phải là chó, làm gì mỗi lần cũng cắn hắn!
“Tiểu Mộ, em là chó sao?”
“Anh mới là chó!” Hàn Mộ trừng mắt liếc Ninh Doãn Ngân.
Cũng không biết là ai cắn ai trước! Cô cắn hắn chính là chó, như vậy hắn cắn cô thì sao?
“Anh mặc kệ, em phải bồi thường cho anh!” Ninh Doãn Ngân kéo Hàn Mộ qua, vững vàng vây lấy cô ở trong ngực của mình, cúi đầu bất chấp tất cả tiếp tục hôn cô.
Hàn Mộ quả thật chính là khóc không ra nước mắt.
Tên Ninh Nhị này thật sự vô lại, chính là một tên rất rất vô lại!
“Vô. . . . . . lại, Ninh Nhị, anh chính là. . . . . . một tên vô lại!” Hàn Mộ ấp úng, ngọng nghịu nói.
“Ha ha. . . . . .” Tiếng cười của Ninh Doãn Ngân khẽ vang lên, “Tiểu Mộ, anh chính là vô lại. Nhưng, anh cũng chỉ vô lại với một mình em!”
Lời nói của Ninh Doãn Ngân lập tức xông vào trong lòng Hàn Mộ, trong lòng của cô lập tức dâng lên một dòng nước ấm.
Người đàn ông này!
Người đàn ông mà Hàn Mộ cô yêu!
Được rồi, cứ để hắn cố tình gây sự một lần đi!
Hàn Mộ đưa hai tay của mình ra lần nữa, vòng chắc cổ của Ninh Doãn Ngân, chủ động đưa lên môi của mình.
Sự nhiệt tình của Ninh Doãn Ngân bị sự chủ động của Hàn Mộ mà bắt đầu chuyển động.
Lần này, hôn sâu hơn!
Đầu lưỡi hai người giống như là mời mọc lẫn nhau nhảy múa, cùng tạo ra một điệu múa thiêng liêng thịnh thế.
Nước miếng của hai người cứ như vậy nhỏ giọt xuống, tuy nhiên nó lại không khiến người ta thấy ghét chút nào.
Ninh Doãn Ngân ôm lấy Hàn Mộ, giống như phải ấn cô vào dung nhập vào trong máu của mình.
Nhiệt độ của hai người vẫn còn không ngừng lên cao, Hàn Mộ chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người mình cũng càng ngày càng cao, máu nóng sôi trào.
“Ưm. . . . . .” Hàn Mộ giãy dụa thân thể của mình, khí nóng trên người khiến toàn thân cô không thoải mái.
Ninh Doãn Ngân dùng một tay ôm hông Hàn Mộ, tay kia từ từ di chuyển trên người cô.
Từ cái mông của cô đi lên đến bên hông, ở đi tới bụng Hàn Mộ gần như chạm vào da thịt, cuối cùng, một tay của hắn dừng ở hai gò nhô ra của Hàn Mộ, nhẹ nhàng vê.
“Ưm. . . . . .” Trong miệng Hàn Mộ bật ra tiếng rên khẽ lần nữa.
Loại cảm giác này có chút kích thích, có chút khiến cô không biết nên xử lý như thế nào.
“Ngân, không được.. . . . . .” Hàn Mộ nhẹ nhàng thì thầm, “Chỗ này là nơi công cộng, không được. . . . . .”
“Anh nói rồi, anh không sợ!” Ninh Doãn Ngân ngẩng đầu lên, một tay nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi của Hàn Mộ bị hôn có chút sưng, n trên môi còn mang theo một chút nước miếng, cũng không rõ rốt cuộc là của ai .
“Anh. . . . . .” Mặt của Hàn Mộ lại đỏ, cả đầu cũng vùi ở trong ngực Ninh Doãn Ngân, “Anh đúng là ngựa đực!”
“Đúng vậy, anh còn muốn trồng thêm nhiều hạt mầm ở trên người em đấy, Thược Thược của chúng ta sẽ không cô đơn!” Tay Ninh Doãn Ngân ma sát bụng Hàn Mộ cách một lớp áo thật mỏng, “Em nói, có được hay không?”
Thân thể hai người gần như dính vào nhau, từ bên cạnh nhìn qua, chính là hai cỗ thân thể ôm chặt không có lại một khe hở!
“Đừng! Anh nhìn kia, bên đó. . . . . .” Bên ngoài cách năm mét, một giọng nói tỏ vẻ hiểu rõ vang lên, “Xấu hổ quá đi!”
“Xấu hổ mà còn nhìn, đi mau. . . . . .”
Hai giọng nói càng truyền đi càng xa, cuối cùng Hàn Mộ và Ninh Doãn Ngân không nghe được nữa.
“Anh nhìn đi, đều có nhìn người thấy!” Giọng Hàn Mộ vừa xấu hổ vừ giận, “Mau đứng dậy đi!”
“Không cần.” Ninh Doãn Ngân tiếp tục vô lại mặc kệ, “Em gây hỏa thì phải phụ trách tiêu diệt hết nó!”
“Anh. . . . . .”
“Sao, Tiểu Mộ em không phải phụ trách với anh à?” Ninh Doãn Ngân cười nhẹ, “Chờ một lát rồi nhịn hỏng thì phải làm sao giờ?”
“Em. . . . . .”
“Em cái gì? Giúp anh giải quyết!” Giọng điệu Ninh Doãn Ngân mê hoặc cứ như vậy truyền vào tai Hàn Mộ.
“Nếu không hạnh phúc nửa đời sau của tiểu Mộ em rất có nguy cơ đó!”
“Ai nói?” Hàn Mộ nhíu mày, nhìn Ninh Doãn Ngân, “Em không biết tìm người khác tới giải quyết sao?”
Lời nói của Hàn Mộ khiến sắc mặt Ninh Doãn Ngân tối sầm, “Em dám?”
“Ninh Nhị, còn có cái gì mà Hàn Mộ em không dám?” Hàn Mộ cười đến đắc ý.
Cái đồ ngu ngốc như anh em cũng dám gả, còn có cái gì không dám?
“Vậy em tìm một, anh liền giết một!” Ninh Doãn Ngân khẽ mỉm cười, nhưng Hàn Mộ lại không nhìn thấy ý cười trong đáy mắt hắn.
“Được!” Hàn Mộ gật đầu, “Vậy em tìm một người anh không đụng vào được. Nói thí dụ như. . . . . .”
“Nói thí dụ như Sâm Lộ Á!”
Ba chữ Sâm Lộ Á này truyền vào tai Ninh Doãn Ngân, Ninh Doãn Ngân thật hận không thể nhéo người phụ nữ còn cười được trước mắt này.
“Người phụ nữ này, lão tử phải diệt tên khốn Sâm Lộ Á kia!” Ninh Doãn Ngân ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Sâm Lộ Á đáng chết này, lão tử phải giết hắn!
Lại muốn giành người phụ nữ với lão tử. . . . . .
“Chỉ là. . . . . .” Ninh Doãn Ngân nhìn Hàn Mộ khẽ mỉm cười, “Chỉ là, hiện tại anh phải tiêu diệt em trước. . . . . .”
Vừa nói xong, Ninh Doãn Ngân ôm lấy Hàn Mộ ngã ra phía sau.
Mong đợi chương sau! !