Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 167: Chương 167




Vừa nói xong, Ninh Doãn Ngân ôm lấy Hàn Mộ ngã ra phía sau.

Lúc Hàn Mộ còn chưa kịp phản ứng, Ninh Doãn Ngân đã đóng khóa trái cửa toliet nữ.

Hàn Mộ đứng không hiểu nhìn Ninh Doãn Ngân.

Người này cứ thích chạy vào toilet nữ như vậy?

“Anh. . . . . . Ninh Nhị, anh cứ thích chạy vào toilet nữ như vậy. . . . . .”

Hàn Mộ còn chưa kịp mở miệng nói xong, thân thể cũng đã bị Ninh Doãn Ngân ôm vào trong ngực.

Một tay ôm, một tay di chuyển ở trên người Hàn Mộ.

“Tiểu Mộ, cho anh. . . . . . Cho anh. . . . . .”

Hàn Mộ hơi sững sờ.

Cô thật không ngờ tới Ninh Doãn Ngân nghĩ như vậy. Ở toilet nữ mà muốn cô?

Cô thật sự có chút không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, loại ý nghĩ này dường như cô chưa bao giờ nghĩ tới, càng thêm không dám nghĩ!

“Tiểu Mộ.” Giọng Ninh Doãn Ngân có chút uất ức , “Em nhìn xem, anh rất khó chịu!”

Dắt tay Hàn Mộ, đặt chỗ dưới thân của mình.

Hàn Mộ vừa giận vừa sợ, nóng bỏng trong tay khiến cô không biết nên làm sao!

“Tiểu Mộ, em giúp anh một chút đi!”

Từ lúc kết hôn đến bây giờ tiểu Mộ còn chưa để hắn chạm vào thân thể của cô.

Nguyên nhân rất đơn giản, cũng bởi vì tiểu Mộ đang tức giận hai người bọn họ hưởng tuần trăng mật bỏ quên Thược Thược một mình một người.

Cho nên, từ sáu năm trước đến bây giờ, Ninh Doãn Ngân vẫn luôn giữ mình trong sạch, cũng chưa từng chạm vào phụ nữ!

Nhưng hôm nay đụng phải người con gái mình thích, hắn còn có thể nhịn được sao? Cho dù có thể nhịn được, hắn cũng không muốn tiếp tục nhịn nữa!

Giọng Ninh Doãn Ngân mang theo khàn khàn, bất đắc dĩ vô cùng.

“Đã sáu năm anh không chạm vào phụ nữ. . . . . .”

“A. . . . . .” Hàn Mộ hơi kinh ngạc.

Cô thật không nghĩ đến dựa vào thân phận của Ninh Doãn Ngân, sáu năm qua hắn vẫn thủ thân như ngọc.

Nhưng làm sao Hàn Mộ biết, loại khó chịu không được tự nhiên này của Ninh Doãn nếu hiểu rõ lòng mình cho tốt, hắn sẽ không lấy thân thể chính mình cho người phụ nữ khác.

Đây là hắn thích sạch sẽ!

“Cho nên Tiểu Mộ, em mau giúp anh đi.” Ninh Doãn Ngân cầm tay Hàn Mộ di chuyển ở hạ thân mình, sau đó trên mặt tràn đầy sự hưởng thụ.

“Ừ. . . . . . A. . . . . .”

Nhiệt độ trên người Hàn Mộ càng lên càng cao. Mà nhìn thái độ của Ninh Doãn Ngân rõ ràng nhìn ra vào giờ phút này hắn cũng vừa đau vừa vui vẻ.

“Tiểu Mộ. . . . . .” Ninh Doãn Ngân lập tức đụng ngã Hàn Mộ, một tay nhẹ nhàng cởi nút áo ra, nhẹ nhàng tháo, một đôi thỏ trắng nhảy ra ngoài, mang theo hơi thở nghịch ngợm.

Ninh Doãn Ngân nhìn chằm chằm cặp thỏ trắng trước ngực Hàn Mộ, cặp mắt khẽ híp, “Tiểu Mộ, em thật đẹp!”

Hàn Mộ nhìn quần áo trên người đã bị cởi đi hơn nửa, từng đợt khí nóng ập về phía mình.

Khẽ thở dài, dù sao cũng đã đến tình trạng này rồi.

Vậy thì cho hắn thôi. . . . . .

“Ngân, anh muốn không?” Trong ánh mắt của Hàn Mộ mang theo quyến rũ, một tay chống đỡ thân thể của mình.

“Nói nhảm!” Ninh Doãn Ngân đụng ngã Hàn Mộ lần nữa, quần áo trên người mình cũng đã bỏ đi, quần áo trên người Hàn Mộ y cũng trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Cúi đầu, hôn lên đôi môi của Hàn Mộ, sau đó xuống phía dưới đi tới cằm, cổ của Hàn Mộ, cuối cùng môi mỏng dừng lại ở trước ngực Hàn Mộ.

Từ từ hôn hai con thỏ trắng, hôn đến trên thỏ trắng dính nhiều giọt sương, thật rất đáng yêu.

“Ưm. . . . . .” Hàn Mộ nhẹ nhàng rên khẽ, trên người không ngừng nóng ran.

“Ngân. . . . . .”

Ninh Doãn Ngân một đường tiếp tục hôn xuống g, đi tới trên bụng Hàn Mộ.

Trên bụng có hai vết dao mổ rõ ràng, Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng phác hoạ vết sẹo.

Hắn biết, ban đầu Hàn Mộ sinh Thược Thược lúc khó sanh, chính là thời điểm đó để lại vết sẹo đi!

Tiếp tục một đường xuống phía dưới, một tay nhẹ nhàng mở bắp đùi Hàn Mộ, lộ cảnh xuân giữa hai chân khiến Ninh Doãn Ngân nhiệt huyết sôi trào không ngừng.

Đột nhiên xuất hiện khí lạnh khiến Hàn Mộ thức tỉnh phải khép hai chân của mình lại.

“Không cần!” Đầu gối Ninh Doãn Ngân đỡ lấy, không để cho Hàn Mộ khép đùi lại, đưa một tay ra, ngón tay từ từ vuốt ve hoa tâm.

“Tiểu Mộ, anh muốn em. . . . . .”

Hàn Mộ chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, một chút sức cũng không có, cứ như vậy mặc cho Ninh Doãn Ngân muốn làm gì thì làm trên người mình.

Hàn Mộ cảm giác đột nhiên phía dưới của mình nóng lên, Ninh Doãn Ngân đưa một ngón vào trong đường nhỏ có chút khô ráo.

“Đau. . . . . .” Hàn Mộ khẽ hô một tiếng.

Người đàn ông này. . . . . .

Cảm thấy Hàn Mộ ngơ ra, Ninh Doãn Ngân nhẹ tay, ngoài miệng nhưng không ngừng động tác lại, miêu tả thân thể uyển chuyển.

Hàn Mộ chỉ cảm thấy trên người càng ngày càng nóng.

Phía dưới giống như có một đợt ẩm ướt tuôn ra, giãy dụa thân thể của mình, “Ngân, em nóng. . . . . . Thật sự rất nóng!”

Ninh Doãn Ngân tà mị cười một tiếng, “Tiểu Mộ, vừa rồi không phải em không cần sao?”

Nghe thấy lời Ninh Doãn Ngân nói, Hàn Mộ sắp khóc, “Ninh Nhị, anh đừng có làm càn, em liền phế anh!”

“Sao?” Ninh Doãn Ngân tà mị cười một tiếng, “Anh chính là càn rỡ. Sao à?”

Ngón tay Ninh Doãn Ngân ở lại phía dưới Hàn Mộ, vào giờ phút này không lui cũng không vào, khiến Hàn Mộ cảm thấy bị hành hạ.

“Ngân, xin anh, xin anh. . . . . . Cho em, mau. . . . . .” Hàn Mộ không ngừng nghẹn ngào.

Khó chịu! Khó chịu. . . . . .

Rốt cuộc người đàn ông này muốn như thế nào?

“Ha ha. . . . . .” Ninh Doãn Ngân vui vẻ cười một tiếng, “Được, anh liền theo tiểu Mộ!”

Đưa ngón tay của mình ra, trên ngón tay còn mang theo chút ẩm ướt nhàn nhạt.

Sau đó, một tay nâng bắp đùi Hàn Mộ lên, đặt ở bên hông của mình, chậm rãi động thân, sau đó hai người đã thân mật kết hợp chung một chỗ.

“Ưm. . . . . .”

“A. . . . . .”

Trong miệng hai người cùng phát lên tiếng rên khẽ.

Phút chốc khi Ninh Doãn Ngân tiến vào kia, cũng cảm thấy mình bị vô tận nóng bỏng bao vây lại, vừa ấm lại chặt.

Cũng không nhịn được nóng bỏng của mình và tình ý cuồn cuộn tràn ra, Ninh Doãn Ngân từ từ di chuyển hông của mình, không ngừng ra vào, giống như ngựa hoang thoát được dây cương.

Một phòng cảnh xuân. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.