“Ha ha...” Đột nhiên một tiếng cười truyền đến.
“Ở sau lưng nói xấu người ta cũng không phải là hành động của quân tử đâu!”
Liệp Ưng và Đệ Ngũ cùng sửng sốt, sau đó Liệp Ưng nhanh chóng đeo mặt nạ của mình lên.
Hàn Khuynh Thược đi tới cửa, haii tay ôm ngực, nhìn Liệp Ưng và Đệ Ngũ, “Anh Ưng, anh Đệ Ngũ, các anh đang nói gì em đấy?”
Đệ Ngũ liếc mắt nhìn Liệp Ưng, nhìn lướt qua cậu ấy đã mang mặt nạ xong, gật đầu, “Đương nhiên là đang khen nha đầu Thược Thược rồi, nha đầu Thược Thược giúp bọn anh được một việc rất lớn! Hiện tại là đại công thần của bọn anh, sao bọn anh sẽ nói xấu về em chứ?”
“Hắc hắc. . . . . .” Ninh Khuynh Thược cũng không khiêm tốn, bé gật đầu, “Cám ơn. Chỉ là, sao các anh còn chưa nghỉ ngơi? Không còn sớm nữa!”
“Chính nha đầu Thược Thược em cũng chưa nghỉ ngơi đó thôi!” Đệ Ngũ nhìn lướt qua đồng hồ trên vách tường.
Rạng sáng 0 giờ 20 phút.
Hàn Khuynh Thược nhún vai, đi tới ghế sa lon trước mặt Liệp Ưng rồi ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, bộ dạng sắc mặt như sắp điên, “A. . . . . . em không quen giường! Không ngủ được. . . . . .”
Điều đau khổ nhất thế giới này nhất định là muốn ngủ mà không thể ngủ.
Mất ngủ đó. . . . . .
Đệ Ngũ hơi bĩu môi, nhìn Ninh Khuynh Thược, sâu kín thở dài một cái.
“Thược Thược, mẹ em tới Milan rồi!” Liệp Ưng nói một câu đã đuổi con sâu ngủ của Ninh Khuynh Thược không biết chạy tới chỗ nào.
Ninh Khuynh Thược lập tức nhảy lên từ trên ghế salon, chạy tới trước bàn của Liệp Ưng, hai tay chống trên bàn, “Anh Ưng, anh lừa em?”
Liệp Ưng giương khóe miệng lên, “Nhìn anh giống như thích nói đùa người vậy sao?”
Liệp Ưng lắc đầu.
Tiểu nha đầu này nhất định đang lo lắng nó sẽ đưa em ấy trở về bên cạnh mẹ.
Dường như quyết tâm của em ấy muốn sống ở tổ chức rất kiên định!
“Không phải.” Ninh Khuynh Thược lẩm bẩm, “Anh Ưng, không phải anh muốn đuổi em trở về bên mẹ chứ?”
Vẻ mặt Ninh Khuynh Thược bất mãn.
Mặc dù bé đã thật nhiều ngày không gặp mẹ, rất nhớ mẹ, nhưng bên cạnh mẹ có cha hồ ly.
Thứ nhất, bé không muốn làm kỳ đà cản mũi; thứ hai, bé thật sự muốn sống ở trong tổ chức. Bé muốn bản thân mạnh mẽ hơn, đây là nguyện vọng đã tồn tại trong lòng bé từ nhỏ. Chỉ có mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ tất cả người bé muốn bảo vệ; thứ ba, bé muốn bồi bên cạnh anh Ưng, bé thích anh Ưng, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh Ưng. Cho dù anh Ưng mang mặt nạ, không nhìn thấy được gương mặt thật sự của anh ấy!
Liệp Ưng nhẹ nhàng lắc đầu, không nói.
Đệ Ngũ đi tới bên cạnh Ninh Khuynh Thược, đưa tay muốn vỗ vỗ đầu của em ấy. Nhưng bàn tay vừa tới trên đầu em ấy lại ngừng lại.
Hắn lại nhớ tới tiểu nha đầu này dường như rất không thích người khác vỗ đầu nhỏ của em ấy. Em ấy cho rằng đây là động tác đang an ủi con chó con mèo!
Đệ Ngũ cười ha ha, tay rơi vào trên bả vai nhỏ gầy của Ninh Khuynh Thược, “Nha đầu Thược Thược à, sao anh trai nhà em có thể bỏ được đuổi em đi chứ?”
Ai ngờ lần nữa Ninh Khuynh Thược bất mãn lầm bầm, “Anh Đệ Ngũ, không phải là “ anh trai “, là anh Ưng!”
Đúng, là anh Ưng! Mới không phải anh trai đâu. . . . . .
Là anh Ưng, sau này khi bé lớn lên là có thể làm cô dâu của anh. Nếu như là anh trai, bé cũng chỉ có thể em gái của anh ấy!
Bé đã từng nói, bé thích anh Ưng!
( Mỗ Phàm: Thược Thược của chúng ta trưởng thành quá sớm rồi. . . . . . )
Chỉ là, hai người trước mắt cũng chỉ lắc đầu một cái, chỉ coi lời nói của Ninh Khuynh Thược trở thành lời nói của đứa bé.
Bọn họ không biết, bọn họ không một ai để ý, thiếu chút nữa sẽ làm Ninh Khuynh Thược mất mạng, cũng thiếu chút nữa thành bế tắc trong lòng khiến mấy người bọn họ vĩnh viễn cũng không giải được!
“Được rồi, được rồi, là anh Ưng của em!” Đệ Ngũ chê cười.
Đúng là một tiểu nha đầu khó tính!
“Thược Thược!” Liệp Ưng nhìn Ninh Khuynh Thược, “Mẹ và cha em tới Milan hưởng tuần trăng mật!”
“Ừ.” Ninh Khuynh Thược gật đầu, “Hừ, cha hồ ly thối đó không muốn nơi ước hẹn của ông ấy và mẹ sáng quá. Cho nên lôi kéo mẹ em, sau lưng em hai người tự chạy mất! Chỉ là, không nghĩ tới, bọn họ cũng đến Milan.”
Ninh Khuynh Thược nói dỗi khó tránh khỏi chọc cười, nhưng Liệp Ưng lại không bật cười, “Thược Thược, em không được quên, tình địch của cha em, Sâm Lộ Á cũng ở Milan!”
“A!” Ninh Khuynh Thược vỗ đầu của mình, “Ai da, sao em lại quên mất chuyện này vậy?”
Nếu tên biến thái Sâm Lộ Á kia gặp được mẹ và cha hồ ly. . . . . .
Nếu tên biến thái Sâm Lộ Á kia biết mẹ cũng ở Milan. . . . . .
“Không được.” Ninh Khuynh Thược kích động nhìn Liệp Ưng, “Anh Ưng, bây giờ bên nước Mĩ sao rồi?”
Chỉ cần bên nước Mỹ rối loạn, Sâm Lộ Á sẽ trở về nước Mĩ. Như vậy, mẹ và cha hồ ly sẽ tương đối an toàn!
“Lão Ốc Khắc đã ra, nên ra ngoài gần như cũng đều đi ra hết rồi!” Liệp Ưng khẽ mỉm cười.
Nha đầu này gần như cũng nghĩ giống nó rồi!
Bên nước Mỹ rối loạn, Sâm Lộ Á cũng sẽ không tiếp tục ở lại Milan nữa!
Chỉ là, bọn họ phải phòng bị một chút!
“Sâm Lộ Á có động tác gì sao?” Ninh Khuynh Thược nhướng mày.
Sâm Lộ Á!
Mẹ nó, quả thật đúng là một tên biến thái, tại sao cứ phải tìm bọn họ gây chuyện chứ!
“Tạm thời không có.” Đệ Ngũ nhìn Ninh Khuynh Thược, hài lòng gật đầu.
Nha đầu này có phản ứng nhanh chóng, đầu óc linh hoạt. . . . . .
Không tệ, không tệ!
“Chỉ là, hiện tại Sâm Lộ Á hẳn đã nhận được một chút tin tức. Về phần, hắn quyết định thế nào, là về nước Mỹ, hay là vẫn tiếp tục ở lại Milan. Ngoại trừ chính hắn, không có ai biết!” Đệ Ngũ uống xong một ngụm cà phê cuối cùng.
“Cho nên Thược Thược, chính em nên đi gặp mẹ em một lần đi!” Liệp Ưng nhíu mày.
Mặc dù người cha tổng giám đốc đó hẳn cũng sẽ nhận được tin tức. Nhưng, nơi này dù sao cũng không phải thành phố A!
Lần trước áp chế chuyện của Sâm Lộ Á xuống, cha tổng giám đốc đã hoài nghi.
Liệp Ưng lạnh lùng. Nếu không nghi ngờ, chắc chắn ông ấy sẽ không cho rằng người đó có quan hệ gì với nó. Ý nghĩ ngu ngốc như vậy, có phải là cha nó hay không nó cũg phải hoài nghi đó!
“Ừ. . . . . .” Ninh Khuynh Thược gật đầu, “Ngày mai em đi gặp mẹ một lần, hi vọng bọn họ sẽ không bị em dọa. . . . . .”