Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 141: Chương 141: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế




“Nếu đau, vậy thì không nên để nơi đó vĩnh viễn trở thành vết thương. . . . . .”

Giọng nói tràn đầy từ tính vang lên ở cửa.

Cửa lại một lần nữa bị đẩy ra.

Y Sâm và Ngũ Nhật cùng đồng thời nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy, Liệp Ưng và Chu Tiêu đi vào, trên mặt hai người đều mang vẻ nghiêm túc.

Liệp Ưng đi tới trước mặt Y Sâm, giọng lành lạnh, “Anh có biết sẽ đau thế không? Nếu cảm thấy đau, vậy tại sao còn không lý trí như vậy? Đây là Y Sâm anh đó sao?”

“Tôi. . . . . .” Lời Y Sâm chưa nói ra khỏi miệng thì dừng lại.

Lời Liệp Ưng nói đã chạm tới đáy lòng hắn.

Tại sao lại không lý trí như vậy?

Khi hắn biết Tiểu Thất có thể gặp nguy hiểm, hắn hận bản thân không thể chịu thay nguy hiểm cho Tiểu Thất, hận bản thân không thể cứu được cô ấy!

Hóa ra, hai người chung sống lâu như vậy, đến thời khắc này, hắn mới hiểu rõ tim của mình!

Hắn yêu Tiểu Thất!

Hắn đột nhiên nhớ tới Tiểu Thất đã từng nói với hắn, Y Sâm, anh biết không? Hóa ra anh cũng có lúc mê người. Tôi đột nhiên phát hiện lúc mình nhìn thấy anh mỉm cười thế mà tim lại đập rất nhanh!

Nghe thấyTiểu Thất nói như vậy, lúc ấy hắn còn cười nhạo Tiểu Thất, vẻ mặt đùa giỡn, hỏi: Tiểu Thất mỹ nhân, đừng nói rằng cô thích tôi rồi nhé!

Tiểu Thất chỉ hơi lắc đầu, một câu cũng không nói.

Nhưng tại sao hắn lại có thể khốn kiếp khi không thấy khóe miệng Tiểu Thất cong lên một nụ cười, nụ cười đó là nụ cười khổ bất đắc dĩ!

Vốn cho là sao Y Sâm hắn có thể yêu một nữ nhân sống chung lâu ngày với bản thân, cả ngày bị chính mình nói giỡn như vậy chứ?

Nhưng mà, hắn thật sự phát hiện hắn sai lầm rồi, còn là sai hoàn toàn!

Hắn yêu Tiểu Thất! Còn là yêu lúc nào, chính hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết người phụ nữ tên Tiểu Thất này không biết từ lúc nào đã xông vào trong trái tim hắn. Sau đó cố chấp núp ở chỗ sâu nhất trong lòng hắn.

“Nếu đau, vậy thì nghĩ biện pháp. Chỉ có tìm được Tiểu Thất, anh mới có thể cứu được cô ấy!” Chu Tiêu vỗ vỗ bả vai Y Sâm, có chút thở dài.

Người đàn ông này, hiện tại biết mình đau lòng rồi chứ?

Tiểu Thất cũng từng thương hắn yêu hắn. Thế nhưng người đàn ông lại dường như hoàn toàn không để ở trong lòng. Nhiều lần, hắn đã từng thấy Tiểu Thất luôn kiên cường lại một mình núp ở trong góc, sau đó uống từng ngụm từng ngụm cô ghét để bớt sầu.

Nhưng có ai biết thật ra thì, ‘ mượn rượu bớt sầu lại càng sầu hơn ’?

Y Sâm nắm chặt quả đấm, nhắm hai mắt có chút khổ sở lại.

Hắn còn kịp giữ lại sao? Hắn sợ, sợ hắn cũng không còn cơ hội nữa!

“Anh nghĩ xong chưa?” Giọng Liệp Ưng lại truyền vào trong lỗ tai Y Sâm lần nữa.

Y Sâm bĩu môi, “Tôi không thể mất đi Tiểu Thất!”

Bất kể thế nào, hắn cũng không thể mất đi Tiểu Thất. Cho dù hắn không có cơ hội thì sao? Hắn nhất định phải nhìn thấy Tiểu Thất an toàn, sau đó bình an đứng ở trước mắt hắn, cười mắng hắn, Y Sâm, cái đồ điên nhà anh!

“Ừ!” Liệp Ưng khẽ mỉm cười, gật đầu.

Không hổ là Y Sâm, nếu đến một chút chuyện này cũng không có cách nào hiểu rõ, vậy làm sao xứng sống ở bên cạnh hắn. Người bên cạnh Liệp Ưng hắn vĩnh Viễn đều là cường giả!

“Tình huống bây giờ thế nào?” Liệp Ưng ngồi ở trên ghế sa lon, lắc đầu hỏi Ngũ Nhật.

Ngũ Nhật ở Milan lâu nhất. Tình hình ở Milan hắn rõ nhất!

Milan là căn cứ bọn họ buôn lậu kim cương lớn nhất. Cho tới nay địa bàn này đều giao cho Ngũ Nhật quản lí!

“Tình huống dường như không tốt lắm!” Ngũ Nhật luôn luôn bình tĩnh như vậy. Vẻ mặt bình tĩnh đó đến trời sập xuống cũng không có chuyện của hắn!

Liệp Ưng nhướng mày.

Nếu như Ngũ Nhật nói tình hình không tốt, vậy thì tình hình thật sự nhất định sẽ không tốt hơn chút nào!

“Lộ Á Sâm thật sự đã tới Milan, hơn nữa còn cùng ngày Tiểu Thất vào ở Uy Khải!” Ngũ Nhật ngẩng đầu liếc mắt người đàn ông áo đen đứng yên ở bên cạnh, khoát tay, ý bảo hắn đi ra ngoài.

Người đàn ông nhận được ra hiệu, gật đầu, đi ra ngoài.

Ngũ Nhật tiếp tục nói: “Sáng sớm hôm nay Lộ Á Sâm trả gian phòng, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu! Mà ngay hôm qua Tiểu Thất đã đánh Y Sâm bất tỉnh, sau đó không thấy đâu nữa!”

“Cho nên nói, hai người bọn họ đồng loạt xuất hiện tại Uy Khải, sau đó lại trước sau biến mất không thấy?” Liệp Ưng khẽ nhăn mày.

Chu Tiêu lắc đầu, “Thứ nhất, chúng tôi không thể xác định Lộ Á Sâm thật sự có liên quan đến chuyện này hay không, mặc dù cùng đồng thời biến mất! Thứ hai, Lộ Á Sâm là một người hết sức cẩn thận, nếu quả thật là hắn, hắn hẳn là có mục đích mà đến. Mà mục đích của hắn rất đơn giản, chính là báo thù cho anh trai kết nghĩa của hắn. Hiện giờ Tiểu Thất ở trong tay hắn, nhất định hắn sẽ có bước kế tiếp theo!”

“Nhưng, chúng ta không biết lúc nào hắn sẽ có hành động. Cho dù chúng ta có thể đợi, nhưng còn Tiểu Thất? Cô ấy không đợi nổi!” Lúc này Y Sâm đã bình tĩnh lại.

“Đúng, Y Sâm nói không sai!” Chu Tiêu gật đầu, “Chúng ta đợi được, nhưng Tiểu Thất không đợi nổi. Chúng takhông thể xác định bước kế tiếp tên biến thái Lộ Á Sâm đó sẽ làm những thứ gì!”

Hiện tại, bọn họ đã hoàn toàn xác định, Tiểu Thất biến mất không thoát khỏi liên quan đến Lộ Á Sâm.

Vậy thì, bọn họ nhất định phải ra tay trước chiếm được lợi thế.

Bởi vì bọn họ không thể bị Lộ Á Sâm kiềm chế, bên xuống tay sau cùng luôn gặp nạn. Đến lúc đó, bọn họ không thể không thiệt thòi lớn.

Liệp Ưng nhắm mắt lại, một tay ngón tay gõ ra tiết tấu ở trên ghế, hắn đang sửa lại một chút suy nghĩ trong đầu.

Cùng một ngày, chung phòng khách sạn, trước sau biến mất, giống như bốc hơi vậy.

“Cạch. . . . . .” Một tiếng gõ nhẹ vang lên, Liệp Ưng đột ngột mở hai mắt ra, “Bây giờ tất cả đầu mối đều ở Uy Khải!”

Chu Tiêu khẽ mỉm cười, “Ưng, phản ứng của cậu quá nhanh!”

Giống suy nghĩ của hắn như đúc.

“Vậy sao?” Liệp Ưng cười một tiếng, “Nếu như vậy, chúng ta đến Uy Khải một chuyến, thế nào?”

Nếu như Tiểu Thất biến mất ở Uy Khải, nếu như cô gặp được nguy hiểm gì, vậy dựa theo trí óc của Tiểu Thất, nhất định cô sẽ lưu lại thứ gì đó chờ bọn họ phát hiện.

“Vậy thì đi thôi!” Liệp Ưng đứng lên, vỗ vỗ áo khoác có chút nhăn nhúm, đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.