Trên ghế sa lon, một người đàn ông tuổi còn trẻ hơi ngẩng đầu, nhìn Y Sâm ngồi trên bàn vi tính cách đó không xa, hai tay đang nhanh chóng thao tác trên bàn phím.
Người này cuối cùng cũng biết sốt ruột?
Một người ngốc nga ngốc nghếch, có lẽ đợi đến thời khắc mấu chốt, trong lòng cũng có chút xúc động mới có thể hiểu một chút chuyện suy nghĩ trong lòng, tỷ như, tầm quan trọng của người nào đó.
“Mẹ nó. . . . . .” Y Sâm dùng sức vỗ bàn một cái, vẻ mặt hiện lên bất đắc dĩ và tức giận.
“Tại sao lại không tìm được? Một chút tín hiệu cũng không có!”
“Thế nào?” Ngũ Nhật đến gần Y Sâm, nhìn màn hình máy vi tính.
Trên màn ảnh chính là một không gian vật thể bốn chiều, phía trên hiện đầy tơ hồng. Nhưng là chỗ góc trên bên phải hiện lên no signal!
“Sao lại không có tín hiệu?” Ngũ Nhật khẽ cau mày, mặc dù cau mày, nhưng lại không chút nào ảnh hưởng tới vẻ anh tuấn của hắn.
Không thể không nói, Ngũ Nhật là một người có kết hợp giữa sự quyến rũ mê người của đàn ông phương Đông và phương Tây. Chân mày tuấn tú, hai mắt đen láy, sóng mũi cao cộng thêm môi mỏng mím chặt .
“Không biết!” Y Sâm lắc đầu, “Tôi thử lại đã!”
Trên người mấy bọn họ đều có một hệ thống theo dõi rất nhỏ, hệ thống theo dõi này kết nối với trang bị bọn họ đã thiết lập. Chỉ cần bọn họ vừa bước nơi đã trang bị, bất kể ở chân trời góc biển, muốn tìm ra bọn họ vốn cũng không phải là một chuyện khó khăn, gần như có thể nói là dễ dàng!
Có điều, hiện giờ hệ thống theo dõi trên người Tiểu Thất lại không có một chút tín hiệu.
Điều này nói lên cái gì?
Tay Y Sâm nhanh chóng gõ ở trên bàn phím, màn hình máy vi tính hiện lên không gian bốn chiều cũng nhanh chóng vận chuyển.
“Cạch, cạch, cạch. . . . . .”
“Cạch. . . . . .” Đầu ngón tay Y Sâm gõ nhẹ phím enter.
“Phụt. . . . . .” Một tiếng, không gian bốn chiều trên màn hình nhất thời vỡ tan thành một mảnh.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngũ Nhật nhíu mày thật chặt, nhìn màn hình.
Mặc dù hắn không hiểu thứ này, nhưng hắn cũng có thể cảm thấy dường như có chuyện không tốt!
“Hoàn toàn không tìm được!” Y Sâm chán chường dựa vào trên lưng ghế, sắc mặt rất xấu, mang theo một chút tái nhợt.
“ Xảy ra chuyện gì?”
Đây là Ngũ Nhật lần thứ ba hỏi câu này rồi.
“Thiết bị theo dõi trên người Tiểu Thất bị hủy rồi.” Vẻ mặt Y Sâm thất bại, “Đều tại tôi, đều tại tôi! Nếu tôi ngăn cản cô ấy thì cô ấy làm sao có thể chạy đi ám sát Lộ Á Sâm. Hiện tại, làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Ngũ Nhật nghiêm túc, “Anh có thể xác định chuyện này có liên quan đến Lộ Á Sâm?”
“Mẹ nó, lão tử đây xác định ngoài Lộ Á Sâm ra không có ai có thể động đến Tiểu Thất!” Y Sâm không nhịn được nói tục.
Hắn điên rồi, nếu không tìm được Tiểu Thất thì làm thế nào?
“Ngũ Nhật, Ngũ Nhật!” Y Sâm kéo cổ áo Ngũ Nhật, “Người anh phái ra nói thế nào? Có tin tức không Tìm được Tiểu Thất chưa?”
“Khụ, khụ. . . . . .” Ngũ Nhật ho khan hai tiếng, sức của Y Sâm đến nỗi sắp ghìm chết hắn rồi, “Anh không buông tay, tôi liền bị anh ghìm chết rồi!”
Y Sâm luôn luôn bình tĩnh cũng sẽ có lúc lòng như lửa đốt như vậy!
Y Sâm từ từ buông lỏng cổ áo Ngũ Nhật ra, cặp mắt vô hồn, trong miệng phun ra mấy chữ, “Ngũ Nhật, làm thế nào đây? Tôi cảm thấy tim mình rất đau, trong lòng rất sợ, sợ Tiểu Thất thật đã xảy ra chuyện!”
Ngũ Nhật sửa sang lại cổ áo của mình, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, “Không cần tự hù dọa mình! Tiểu Thất không phải người ngốc, nhất định cô ấy sẽ không có chuyện gì!”
“Người của anh trở về chưa?” Y Sâm ngẩng đầu, nhìn Ngũ Nhật, trong ánh đều là hi vọng.
“Cộc, cộc . . . . .” Ngũ Nhật vừa muốn nói gì đó, liền bị một tràng tiếng gõ cửa cắt đứt.
“Vào đi!” Giọng Ngũ Nhật lành lạnh, mang theo chút uy nghiêm và khí phách bẩm sinh.
Một người đàn ông áo đen đi vào, trên mặt không có một chút biểu tình, hắn đi tới trước mặt Ngũ Nhật, cung kính cúi đầu, “Người của chúng tôi tra được chiều hôm qua Lộ Á Sâm đã tới Milan và cũng vào khách sạn Uy Khải, nhưng sáng sớm hôm nay hắn đã trả phòng, biến mất!”
“Hắn thật tới Milan.” Y Sâm lập tức ngồi yên trên chiếc ghế, trong lòng lo lắng lại thêm một phần, “Uy Khải? Cũng chính là khách sạn mà tôi theo Tiểu Thất đến, chúng tôi ở chung phòng khách sạn! Tra, anh tiếp tục điều tra cho tôi, nhất định phải tìm được Tiểu Thất.”
“Anh nói tiếp.” Ngũ Nhật liếc mắt nhìn Y Sâm, người này dễ nổi nóng quá rồi!
Nếu như người của hắn tìm được tin tức của Tiểu Thất thì còn xuất hiện ở đây sao?
“Anh nói tiếp.” Ngũ Nhật ý bảo người đàn ông áo đen nói tiếp.
“Không tra được một chút tin tức! Tất cả đầu mối giống như bị người có lòng cố ý cắt đứt, chúng tôi không có một chút đầu mối nào!”
“Làm sao lại như vậy?” Y Sâm lập tức ngồi yên trên chiếc ghế, trong ánh mắt mang theo đau đớn. Người áo đen nói điều này hoàn toàn đẩy hắn vào vực sâu vạn trượng. Lúc này, lòng của Y Sâm giống như sương tuyết tháng mười hai, thật lạnh, thật lạnh!
Ngũ Nhật vừa nghe, môi mỏng cũng mím chặt.
Nói như vậy, Tiểu Thất lành ít dữ nhiều sao?
“Nhất định là Lộ Á Sâm, là hắn!” Y Sâm đứng lên từ trên ghế, trong ánh mắt mang theo hung dữ, “Tôi phải giết hắn, Lộ Á Sâm! Hiện giờ nhất định Tiểu Thất ở trong tay hắn, tôi phải đi cứu Tiểu Thất, đi cứu cô!”
Y Sâm nhấc chân chạy ra bên ngoài.
Hiện tại nhất định Tiểu Thất rất nguy hiểm, phải đi cứu cô!
“Nếu như anh muốn góp bản thân vào thì anh hãy đi đi!” Lời Ngũ Nhật vang lên ở sau lưng Y Sâm, “Đến lúc đó xem ai còn có thể cứu Tiểu Thất!”
Lời Ngũ Nhật nói khiến Y Sâm ngừng bước chân lại, toàn thân cứng đờ.
“Y Sâm, anh có thể để ý đến Tiểu Thất hơn chúng tôi. Nhưng cô ấy cũng là người của chúng tôi, cũng là người chúng tôi để ý. Hôm nay, cô ấy thật có thể rơi vào trong tay Lộ Á Sâm, chẳng lẽ anh cũng muốn chịu chết vô ích sao?” Dường như Ngũ Nhật đặc biệt bình tĩnh, lời của hắn giống như một quả bom nổ tung ở trong lòng Y Sâm.
Y Sâm chậm rãi xoay người, nhìn Ngũ Nhật, vẻ mặt hiện lên đau xót, một tay che lồng ngực của mình, “Ngũ Nhật, làm thế nào đây? Nơi này rất đau! Tôi cũng không biết tại sao lại đau như vậy, dường như trong nháy mắt đó tôi ý thức được Tiểu Thất có thể sẽ xảy ra chuyện!”
“Nếu đau, vậy thì không nên để nơi đó vĩnh viễn trở thành vết thương. . . . . .”