Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 139: Chương 139: Tiểu Thất mất tích




Trên chiếc giường màu trắng, Y Sâm lẳng lặng nằm. Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào trên mặt của hắn, “ư. . . . . .” Một tiếng rên rỉ bật ra từ trong miệng hắn.

Mở hai mắt nhắm chặt ra, ánh mặt trời chói mắt khiến Y Sâm không có cách nào thích ứng với ánh sáng đột nhiên chiếu vào trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đưa một tay ra ngăn cản ánh mặt trời, hơi dựa vào trên giường.

“Sáng rồi hả?” Y Sâm vuốt vuốt mi tâm của mình.

Làm sao lại cảm giác dường như mình đã ngủ ngàn vạn năm vậy, toàn thân cũng chút đau nhức!

“Nơi này là. . . . . .” Y Sâm ngừng một chút, sau đó nhìn quanh bốn phía, hình như là mới vừa tỉnh ngủ, còn chưa tỉnh táo hẳn, cả đầu nặng nề.

Đột nhiên, một bộ tây trang nhỏ trên giá áo đập vào trong mắt Y Sâm, ánh mắt của Y Sâm mở thật to, cả người sửng sốt, nhìn bộ tây trang, từng việc xảy ra ngày hôm qua lại lần nữa hiện ra ở trong đầu của hắn.

Sắc mặt của Y Sâm hơi đổi.

Cho nên nói, hắn là bị người phụ nữ Tiểu Thất kia cho đánh cho bất tỉnh! Xuống tay nặng như thế!

Nếu Tiểu Thất xuống tay không nặng, hắn có thể ngủ thẳng từ buổi chiều hôm qua đến hiện tại sao?

“Đồ xấu xa!” Y Sâm hung hăng nói tục, “Tiểu Thất, cô ra đây cho tôi!”

Người phụ nữ này thật sự quá thô lỗ không có việc gì lại đánh hắn bất tỉnh!

Không đúng!

Toàn thân Y Sâm cứng đờ. Không đúng, không đúng. . . . . .

Tại sao Tiểu Thất phải tới Milan?

Tại sao hắn cũng đi theo đến Milan?

Chẳng lẽ Tiểu Thất ăn no không có chuyện gì làm nên đánh hắn bất tỉnh?

“Đáng chết!” Y Sâm hung hăng đấm một quyền vào trên giường.

Hắn đã nói tại sao không có việc gì lại đánh hắn bất tỉnh. Nhất đinh là cô tự mình chạy đi ám sát cái tên Lộ Á Sâm đó rồi!

“Ai da. . . . . .” Y Sâm gõ đầu của mình, “Ngu ngốc, ngu ngốc, không phải ngươi đi theo đến Milan để ngăn cản Tiểu Thất hành động sao? Làm sao ngươi lại trúng bẫy của cô ấy rồi, còn bị cô ấy đánh cho bất tỉnh nữa!”

Y Sâm cơ trí, nhảy lên từ trên giường, rút điện thoại ra, nhanh chóng bấm gọi Tiểu Thất.

“Tút tút tút. . . . . .” Bên kia điện thoại truyền đến một hồi tiếng tút, điện thoại di động cũng không có ai nghe.

“Làm thế nào, làm thế nào đây?” Y Sâm có chút nóng nảy, đi tới đi lui tại chỗ.

Người phụ nữ ngốc này, thật coi nữ sát thủ đệ nhất quốc tế là vô địch thế giới! Tên Lộ Á Sâm đó là hạng nhân vật nào cô còn không rõ sao.

Người này lãnh khốc vô tình, thủ đoạn hung ác sắc bén. Cho dù cô lợi hại, nhưng Lộ Á Sâm cũng không tệ có được không?

Thật sự là. . . . . .

“Không đúng, không đúng. . . . . .” Y Sâm lại liên tục nói mấy tiếng không đúng, lắc đầu một cái, trong lòng nhanh chóng phân tích: Tiểu Thất đến Milan, nhất định là Lộ Á Sâm cũng đến Milan. Nếu như, Tiểu Thất thật sự hành động vào tối ngày hôm qua, như vậy hiện tại đã có thể trở lại rồi.

Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà vấn đề là bây giờ còn chưa có thấy cô đâu!

Điều này có thể có hai loại khả năng, hoặc là Tiểu Thất vốn không đi ám sát Lộ Á Sâm, hoặc là. . . . . .

Y Sâm rùng mình một cái.

Không thể nào, Tiểu Thất ra tay sẽ không có khả năng thất thủ.

“Nhất định đã đi ra ngoài ăn cơm đi dạo rồi! Nhất định là vậy. . . . . .” Y Sâm lấy điện thoại ra, lại gọi một dãy số, chờ đợi điện thoại thông.

“Này.” Chỉ chốc lát sau, điện thoại truyền đến một giọng đàn ông trầm ổn, có từ tính.

“Ngũ Nhật, là tôi, Y Sâm.” Y Sâm mở miệng đi thẳng vào vấn đề, “Bây giờ tôi đang ở Milan, gặp phải một chút phiền toái, cần anh giúp!”

“Thế nào?” Giọng Ngũ Nhật bình thản không có chút sóng, tựa hồ không có chuyện gì có thể khiến hắn kích động.

“Tiểu Thất. . . . . . Tiểu Thất cô ấy. . . . . .” Y Sâm dừng một chút, “Tôi cảm thấy cô ấy đã mất tích!”

“Mất tích?” Giọng của Ngũ Nhật có chút hoang mang.

“Ai da, nói với anh thế nào đây?” Y Sâm dùng sức gãi gãi tóc của mình, “Có thể Lộ Á Sâm đã tới Milan. Hiển nhiên, Tiểu Thất cũng nhận được mười triệu đô là từ việc giao dịch mua mạng hắn. Nhưng mà, bất kể là Ưng hay là Tiêu, không người nào đồng ý vụ giao dịch này. Nhưng Tiểu Thất rất cố chấp, anh cũng không phải không biết, cô đã nhận định chuyện gì cũng sẽ không buông tay. Huống chi, gần đây Lộ Á Sâm cũng có chút liên quan đến chúng tôi. Cho nên. . . . . .”

“Cho nên, anh liền theo Tiểu Thất đi tới Milan. Nhưng mà, anh bị cô bỏ rơi!” Tiếng Ngũ Nhật vang lên ở bên kia điện thoại, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như chưa có gì xảy ra.

“Không phải bị cô ấy quăng, mà là bị cô ấy đánh bất tỉnh!” Giọng của Y Sâm có một chút bất đắc dĩ.

Sao hắn lại không nghĩ tới, Tiểu Thất lại hung ác, cố chấp như vậy!

“Được rồi, tôi lập tức sắp xếp người đi tìm. Chỉ cần cô ấy ở Milan, dù xới đất ba thước tôi cũng có thể bắt cô ra ngoài.” Tiếng của Ngũ Nhật truyền vào trong tai Y Sâm, “Nhưng mà, nếu như quả thật có người tâm làm, vậy thì chuyện sẽ không đơn giản như thế đâu!”

Sắc mặt Y Sâm buồn bã, “Anh thuận tiện điều tra luôn, xem thử hôm qua Lộ Á Sâm có tới Milan không, tôi cảm thấy Tiểu Thất mất tích có liên quan đến hắn tới tám phần!”

Nếu Tiểu Thất thật sự rơi vào trong tay Lộ Á Sâm, như vậy. . . . . .

Y Sâm thật không dám tiếp tục suy nghĩ tiếp.

Tên Lộ Á Sâm biến thái kia, là người Tiểu Thất có thể ứng phó được sao?

Huống chi, lần này Lộ Á Sâm vì chuyện anh trai kết nghĩa của hắn mà tới. Bọn họ giết anh trai kết nghĩa của hắn, La Tư Lộ Dịch, đoạt quyền lợi của La Tư Lộ Dịch, hắn chắc chắn sẽ không xuống tay lưu tình với bọn họ!

Nếu quả thật là như thế, tình cảnh của Tiểu Thất thật sự quá nguy hiểm.

Y Sâm chỉ có cảm giác lòng của mình một khắc cũng không có cách nào yên tĩnh lại được, rất khó chịu!

“Ngũ Nhật, tôi lập tức chạy qua chỗ anh, phải vào trước trời tối hôm nay tìm được vị trí của Tiểu Thất!” Giọng của Y Sâm rất kiên định.

Nếu như hiện tại có một máy vi tính, có lẽ hắn cũng có thể suy nghĩ được biện pháp gì đó. Hiện tại chỉ có thể qua bên Ngũ Nhật. . . . . .

Cúp điện thoại của Ngũ Nhật, Y Sâm lại nhanh nhanh chóng gọi một cú điện thoại khác.

Điện thoại vừa thông, bên kia liền truyền đến một hồi tiếng nguyền rủa, “Cái tên Y Sâm khốn kiếp, Anh với Tiểu Thất chạy đi đâu Một câu nói cũng không để lại, các người đang làm cái gì thế?”

Vừa nghe là tiếng của Chu Tiêu, Y Sâm vội vàng nói, “Tiêu, Tiểu Thất mất tích ở Milan. Tôi hoài nghi có liên quan đến Lộ Á Sâm. Anh mau chạy tới đây, tôi lập tức chạy tới bên Ngũ Nhật!”

Vừa nói xong, Y Sâm cũng không cho thời gian để đối phương nói chuyện, lập tức cúp điện thoại.

“Tiểu Thất, cô không thể có chuyện. . . . . .” Y Sâm nhấc chân chạy ra bên ngoài, càng kéo dài càng lâu, Tiểu Thất có thể lại càng nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.