Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 31: Chương 31: Thẩm gia, tôi trở về rồi




“Cô muốn thế nào?” Nhậm Tiểu Đồng quyết định mặt dày đến cùng. “Dù sao cũng chỉ là trùng ý tưởng, cô còn có thể làm gì tôi?”

Thẩm Nguyệt không phải loại người thích gây thù chuốc oán khắp nơi, nhưng là kiểu phụ nữ có thù tất báo, ai động đến cô dù chỉ là một chút cũng phải trả giá cho hành động của mình. Huống chi Nhậm Tiểu Đồng còn ngậm máu phun người, định đổ tội lên đầu cô.

“Cô có nghe trợ lý Thẩm nói gì không?” Thẩm Nguyệt mỉm cười. “Người sai phạm sẽ bị đuổi việc. Còn nữa, tôi nghi ngờ cô đã ăn cắp tác phẩm của tôi, vì cô là người duy nhất đã đến bàn làm việc của tôi lấy hồ sơ.”

Cô càng nói, sắc mặt vốn đã không mấy tốt đẹp của Nhậm Tiểu Đồng càng trắng bệch ra, ấp a ấp úng:

“Tôi không ăn cắp!”

“Đến nước này cô còn cãi cố sao? Đây là xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ của người khác, muốn tôi kiện cô ra tòa, bồi thường thiệt hại thì mới vừa lòng?” Thẩm Nguyệt khí thế tăng cao, không chừa cho đối phương đường lui.

“Tôi… Tôi chỉ…”

Trợ lý Thẩm cũng bị một loạt lời nói của Thẩm Nguyệt làm cứng miệng. Cô nàng này rõ ràng đang dọa nạt Nhậm Tiểu Đồng. Đúng thật cô ta đã sao chép ý tưởng, nhưng mà kiện cáo cũng chẳng đem lại nhiều lợi ích, sẽ rất phiền phức và mất thời gian. Song nhìn mặt Thẩm Nguyệt thì giống như đang muốn xử lý cho bằng được cô ta vậy.

Nhậm Tiểu Đồng khóc không ra nước mắt, mồ hôi rịn ra trên trán, chỉ có thể quay sang nhìn trợ lý Thẩm cầu cứu.

“Nhìn tôi làm gì?” Trợ lý Thẩm nhướng mày.

“Tôi…”

“Như vậy đi, cô chỉ cần đứng ra đính chính rằng mình đã mượn ý tưởng từ tôi, sau đó công khai xin lỗi và rời khỏi Lệ thị là được.” Thẩm Nguyệt chen vào. “Tôi sẽ không kiện cô.”

“Cô làm vậy không phải rất quá đáng sao? Tôi chỉ… chỉ mượn ý tưởng thôi mà...”

“Nói hay lắm. Nếu đổi ngược lại là tôi bị oan, ai đứng ra chịu cho tôi nhỉ?”

Thẩm Nguyệt nào có lòng nhân hậu gì với loại người độc ác trước mắt, nếu cô không đáp trả một cách cứng rắn, vậy người mà Lệ thị đuổi việc chính là cô.

Nghiêm trọng hơn hết, việc đạo nhái tác phẩm chắc chắn sẽ hủy hoại sự nghiệp của một nhà thiết kế, khiến cho người đó khó ngóc đầu lên nổi. Ngẫm đi ngẫm lại, cô không đánh người phụ nữ này vài bạt tai đã rất nhân hậu rồi.

Sự im lặng bao trùm phòng họp, không khí như đông đặc lại khiến Nhậm Tiểu Đồng thấy tức ngực, môi trên va môi dưới:

“X-Xin lỗi…”

Cô ta lí nhí nói: “Tôi xin lỗi… Có thể, có thể nào đừng đuổi việc tôi được không? Tôi sẽ nói với mọi người chuyện lần này là hiểu lầm, mong…”

“Trợ lý Thẩm, anh nghe rồi đó. Nhậm Tiểu Đồng thừa nhận “mượn” ý tưởng từ tôi, mong anh xử lý và cho ra thông báo sớm, tôi còn có việc, xin phép.”

Thẩm Nguyệt thật sự nghe không nổi nữa. Nhân từ với kẻ địch chính là tự đào hố chôn mình. Nếu cô ta bị đuổi việc thì đến nơi khác làm là xong, còn cô, một khi bị đuổi thì công sức gây dựng danh tiếng mấy năm qua chẳng khác nào đổ sông đổ biển.

Cô đi thẳng ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Nhất Độ.

“Aaaa! Thẩm Nguyệt, chờ tôi một lát, tôi xin cô…”

Nhậm Tiểu Đồng đuổi theo sau, còn chưa nói hết câu thì cửa đã đóng sầm lại.

Rầm.

Cô ta ngơ ngác dừng chân, không biết nên tiếp tục năn nỉ Thẩm Nguyệt bỏ qua cho mình hay cầu cạnh trợ lý Thẩm.

“Cô Nhậm, dựa theo hợp đồng của cô với Lệ thị, nếu đuổi việc cô thì tôi phải thông báo trước khoảng một tháng. Nhưng tôi nghĩ cô nên chuẩn bị tâm lý từ chức ngay ngày mai đi.”

Lý do là gì, tự Nhậm Tiểu Đồng rõ ràng. Chỉ cần thông tin cô ta ăn cắp ý tưởng và vu oan cho Thẩm Nguyệt lan ra thì không cần Thẩm Nguyệt nói lời nào, nước miếng của đám đồng nghiệp cũng đủ vùi chết cô ta.

Sau khi rời khỏi phòng họp, Thẩm Nguyệt phát hiện bên ngoài có rất nhiều người dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía cô. Con người là động vật sống theo bầy đàn, hơn nữa tính hiếu kỳ đặc biệt cao, những kẻ thích phán xét người khác khi chưa hiểu rõ sự tình luôn tồn tại xung quanh. Cô sẽ không quan tâm đến họ, chỉ tổ khiến bản thân mệt mỏi.

Tin đồn trong công ty lan ra cực nhanh, trợ lý Thẩm cũng không ngờ tới khi hắn trở về chỗ Lệ tổng, lại bị hỏi tội:

“Chuyện nhỏ như vậy cũng không xử lý được?”

Chuyện nào? Thẩm Nhất Độ phải mất một lúc thì não mới tải được câu hỏi này của Lệ Tư Dạ. Ừm thì, chắc đang nói đến Thẩm tiểu thư rồi… Khụ khụ. Hắn biết tỏng tâm tư kín đáo của ông chủ nhà mình, vội đáp:

“Thẩm tiểu thư muốn tự mình ra mặt làm rõ với Nhậm Tiểu Đồng nên tôi mất chút thời gian, xin lỗi Lệ tổng, lần sau sẽ xử lý nhanh gọn hơn.”

Thẩm Nhất Độ không kịp chờ đến ngày mai, ngay lập tức liên lạc bảo Nhậm Tiểu Đồng gửi đơn xin thôi việc qua phòng nhân sự rồi làm một cái thông báo cho phòng thiết kế.

Nội dung thông báo bao gồm việc Nhậm Tiểu Đồng gian lận trong cuộc thi, sao chép ý tưởng của người khác và ngày mai sẽ là ngày đưa ra kết quả cuối cùng.

Không nghi ngờ gì, sáng hôm sau, Thẩm Nguyệt nghe thấy thông báo mình chính thức trở thành người đảm nhận cho dự án mùa hè.

“Nhậm Tiểu Đồng có khi nào bị ép thôi việc không? Tôi cảm thấy cô ấy thật đáng thương.”

“Chẳng phải Thẩm Nguyệt quá đáng lắm hay sao?”

“Ừ, còn nữa, thiết kế của cô ta được thông qua rồi.”

Có người bực bội tiếp lời:

“Tôi từng nhìn thấy cô ta qua lại với trợ lý Thẩm, chẳng lẽ là đi cửa sau?”

Giọng của họ không to, nhưng đủ để Thẩm Nguyệt ngồi cách đó cách mấy bước chân nghe thấy. Cô biết họ cố tình, cũng lười phải giải thích. Ghen tỵ đi, ghen tỵ tiếp đi nha, làm loạn thêm thì càng tốt.

Mọi sự rồi cũng truyền đến tai của Lệ Tư Dạ. Anh đã cảm thấy công việc đủ mệt, vậy mà những nhân viên này không biết quản chặt cái miệng của mình.

Lệ Tư Dạ đằng đằng sát khí hỏi Thẩm Nhất Độ:

“Trợ lý Thẩm, cậu qua lại với Thẩm Nguyệt khi nào?”

“Hả? Lệ tổng, tôi đâu có!” Hắn không dám đâu!

“Vậy tin đồn từ đâu mà ra?”

Giọng của anh như sắp kết băng, làm Thẩm Nhất Độ hoang mang:

“Tôi lập tức đi dập tin đồn!”

Cái đám bà tám khốn kiếp! Tháng sau mà vẫn bị trừ tiền thưởng riêng thì ông đây liệu mạng với các người!

Lệ Tư Dạ gợi ý Thẩm Nhất Độ nên làm thế nào khiến hắn sáng cả mắt. Hắn gửi mẫu thiết kế của Thẩm Nguyệt cho một vài người có chuyên môn cao đánh giá, gửi cho cả vài cổ đông thân thiết với mình rồi dùng lời ngon tiếng ngọt hỏi họ thấy thế nào. Kết quả thu về được, hắn đem in hẳn thành một tập giấy, sau đó ôm tới phòng thiết kế.

Thấy hắn đến, mọi người cũng lục tục ngừng làm việc và ngẩng đầu nhìn. Bình thường Thẩm Nhất Độ ghé qua chỗ họ đều là vì có chuyện quan trọng.

“Tôi muốn thông báo một chuyện đến mọi người. Như đã biết, ngày hôm qua diễn ra một buổi thuyết trình sản phẩm mới, sau khi có kết quả thì công ty rộ lên tin đồn không tốt, việc này ảnh hưởng đến tinh thần của mọi người. Cho nên tôi muốn giải thích rằng hội đồng chấm thi và đánh giá lần này bao gồm cả Lệ tổng, một số chuyên gia hợp tác với chúng ta và vài cổ đông khác nữa, họ đều công tâm. Nếu mọi người nghi ngờ quyết định của cấp trên, có thể lập đơn khiếu nại thay vì bàn tán to nhỏ.”

Hắn nói xong đập mạnh đống giấy trên tay lên bàn trống và nói:

“Phát ra, mỗi người một bản xem cho kỹ. Tôi mà biết ai còn xì xào về chuyện này thì đừng trách tôi!”

Làm công ăn lương mệt lắm có biết không hả? Còn phải giải quyết mấy thứ linh ta linh tinh của các người?

Thẩm Nguyệt thấy hơi có lỗi với Thẩm Nhất Độ, có cơ hội, cô nhất định phải giúp đỡ hắn một chút.

Toàn thể nhân viên im thin thít, cúi đầu không dám đối mắt với Thẩm Nhất Độ. Trợ ý của Lệ tổng đó, ai dám đắc tội chứ? Hơn nữa một người hiền hòa dễ nói chuyện như hắn bị chọc cho phát cáu rồi kia kìa!

Cứ như thế, chuyện lần này đã tạm được dẹp yên, Thẩm Nguyệt cũng bắt tay vào chuẩn bị cho dự án.

Trong lúc Thẩm Nguyệt bận rộn nhất, Thẩm Triết cũng nghe ngóng được và lén lút tổ chức cuộc họp cổ đông để tránh cho cô phát hiện ra. Đối với việc liên tục dời ngày họp này, vô số người bất mãn với ông ta.

“Chuyện này đã qua lâu rồi nhưng đến bây giờ tôi mới có cơ hội nói, công ty tổn thất mười tỷ, xin hỏi Thẩm tổng đây là chuyện gì?”

Một vị cổ đông khác cũng lên tiếng:

“Tôi cũng cần câu trả lời thích hợp từ Thẩm tổng.”

Thẩm Triết đau đầu vô cùng, trán đổ mồ hôi, không ngừng trấn an họ:

“Chuyện này tôi vẫn đang điều tra ráo riết.”

“Qua bao lâu rồi mà chưa có kết quả vậy? Tôi cảm thấy chuyện đầu tư vào Thẩm thị có thể xem xét lại.” Một người phụ nữ trung niên lắc đầu ngao ngán.

Ai cũng cho rằng Thẩm Triết sử dụng số tiền đó cho mục đích riêng, nhưng lại cố tình nói với họ là chưa tìm được kẻ rút tiền. Mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh giữa hai bên, lời qua tiếng lại mỗi lúc một to, khiến ông chỉ có thể hứa hẹn:

“Trong vòng ba ngày, nếu vẫn chưa điều tra được, tôi xin đứng ra chịu trách nhiệm với số tiền đã bị hao hụt. Mong mọi người hãy bình tĩnh.”

Nói vậy mới khiến các cổ đông dịu xuống, nhưng việc bất mãn với Thẩm Triết là khó tránh khỏi.

Về đến nhà, Thẩm Triết tức giận vò mái tóc nửa trắng nửa đen của mình, gào lên đầy hung ác:

“Mẹ kiếp! Đều tại đứa con gái ngu ngốc của mình!”

Ông ta kêu to:

“Thẩm Na, mày ra đây!”

Phải mất một lát sau, Thẩm Na mới từ bên trong phòng bước ra, tay còn đang cầm một chút đồ ăn vặt:

“Chuyện gì vậy ba?”

“Ngồi xuống đây.”

Thẩm Triết chỉ vào ghế đối diện, vẻ mặt như sắp có giông bão đó khiến Thẩm Na sợ đến quên cả nhai, nuốt trọn miếng bánh trong miệng rồi làm theo lời ông.

“Ngày mốt sinh nhật mày, tao muốn mày phải tìm cho bằng được một người có thể cho mày mười tỷ, không, tốt nhất là càng nhiều. Không cần biết bằng cách nào, câu dẫn tên đó cho tao.”

“Ba nói gì vậy? Sao có thể để con làm thế?”

Lúc này, Thẩm Triết đau lòng nói

“Mười tỷ, mày nghĩ là số tiền nhỏ hay sao?”

“Nhưng con đâu có…”

Thẩm Na còn chưa nói hết câu đã bị Thẩm Triết mắng:

“Câm miệng! Tao không cần biết mày định làm thế nào, nhưng dựa vào cái thứ như mày thì ngoài gả cho một ông lớn ra, mày chẳng giúp được gì cho tao nữa cả!”

Chuyện ầm ĩ đến tai Tào Diệp Phượng, bà ta không thể chấp nhận suy nghĩ này của chồng mà chạy ra, hai người bắt đầu cãi nhau inh ỏi.

“Ông định bán con gái đi cho người ta hay sao hả?”

“Đều tại bà không sinh cho tôi một đứa con trai!”

“Ông… Ông…” Tào Diệp Phượng ấm ức. “Còn không phải vì ông à?”

Nhắc đến chuyện này, bà lại khóc lóc:

“Cũng do cái tính nóng nảy này của ông. Năm đó ông tức giận đẩy tôi, làm tôi sảy thai, nếu không thì đứa nhỏ đó có lẽ là một bé trai rồi!”

Gần đây Thẩm Triết làm cái gì cũng chẳng suôn sẻ, việc ở công ty rồi lại việc nhà, đủ thứ đổ dồn vào khiến ông như già thêm cả chục tuổi. Lúc này, ông đành hạ giọng dỗ dành:

“Bà đừng khóc nữa, tôi xin lỗi. Nhưng mà Thẩm Na nên tìm một nơi để nương tựa đi thôi, dù gì cũng lớn rồi…”

Nói đi nói lại, ông vẫn quay về chủ đề này. Thẩm Na giận bỏ về phòng, đóng cửa không muốn nghe nữa.

Tuy rằng Thẩm Triết ăn nói khó nghe, nhưng Tào Diệp Phượng biết con gái lớn đều phải gả ra ngoài, tìm một người có tiền, nâng đỡ họ thì địa vị ở Thẩm thị mới thêm vững chắc. Số cổ phần mà họ nắm giữ vẫn còn chưa đủ!



Ở bên kia, Thẩm Nguyệt nhận được tin từ băng đảng Mafia Xà Tín. Người cô cần tìm đã chết trong một tai nạn mấy năm trước, kết quả tìm kiếm một lần nữa bị gãy đoạn. Cô không hề nản lòng, bình thản đón nhận, tiền thì vẫn trả cho họ như cũ.

Hai ngày sau.

Thẩm gia tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái, mọi người đều vui vẻ đến dự và mang theo quà đắt tiền, đây là bữa tiệc mà rất nhiều nhân vật máu mặt trong Vân Thành được mời tới. Tất nhiên, không phải ai cũng rảnh rỗi quan tâm đến Thẩm gia, điển hình như Lệ Tư Dạ. Dù nhận được thiệp mời, anh lại chẳng mảy may để ý.

Lúc này, một chiếc xe màu bạc kiểu dáng hiện đại dừng lại trước Thẩm gia. Thẩm Nguyệt mặc một chiếc váy dài màu đỏ rượu, xinh đẹp lóa mắt bước xuống. Ngẩng đầu lên, cô nở một nụ cười quyến rũ.

Thẩm gia, tôi trở về rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.