Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 30: Chương 30: Tôi để ý!




Thẩm Nguyệt trở về nhà tắm rửa sửa soạn cho con trai, chính mình thì chọn bừa một cái váy trông có vẻ đơn giản mặc vào, mái tóc dài buộc tạm sau đầu, trang điểm nhẹ nhàng rồi ra ngoài.

Mặc dù Thẩm Tư Hạo được mời đi ăn nhưng mục đích chính của cậu cũng chẳng phải đi ăn, vừa nghĩ tới việc chuyện làm mai làm mối thành công là cậu vui đến nỗi tung tăng nhảy chân sáo.

Lệ Tư Dạ trông thấy nhóc con mặc quần quần jean lửng và một cái áo thun hình gấu siêu cấp đáng yêu thì chủ động bước xuống đón. Căn nhà mới của Thẩm Nguyệt chọn nằm hơi xa trung tâm một chút, nhưng bù lại rất an tĩnh, anh khá thích chỗ này.

Bây giờ, sau khi đã làm rõ chuyện Lệ tổng và bà cô Mạc Ly chuyên gây sự với mommy không có quan hệ gì, thái độ của Thẩm Tư Hạo trái ngược hoàn toàn. Cậu vui vẻ chạy đến chào hỏi:

“Dad... Chú Lệ!”

Suýt thì lỡ miệng gọi một tiếng daddy! Thẩm Tư Hạo đưa tay vỗ vỗ vào môi mình, không cho phép phạm sai lầm, mommy sẽ tét mông cậu đó.

Chào hỏi xong, Lệ Tư Dạ đưa hai mẹ con họ đến một nhà hàng Tây Âu ở tòa nhà cao nhất Vân Thành để thưởng thức bữa tối lãng mạn và ngắm cảnh đêm.

Trước kia, khi còn là Thẩm đại tiểu thư, Thẩm Nguyệt cũng rất ít khi đến tòa nhà này, bởi vì số tiền phải bỏ ra không hề nhỏ chút nào. Mười tám tuổi năm ấy cô vẫn chưa có năng lực tự làm ra tiền, tất nhiên đâu dám phung phí.

Nhìn người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ đối diện, Thẩm Nguyệt có cảm giác trái tim thiếu nữ của mình hơi rung động. Cô quan sát anh và con trai đang ngồi bên cạnh, từ những đường nét sắc sảo trên mặt họ có thể nhìn ra một chút tương tự. Nói thật, cô hoài nghi Lệ Tư Dạ là người năm đó…

Thẩm Nguyệt dò hỏi anh:

“Lệ tổng, anh đến Vân Thành từ bao giờ vậy?”

Cô biết nhà anh ở Tân Kim, sau này anh vì Lệ thị mới chuyển tới sống ở Vân Thành.

Lệ Tư Dạ thấy cô đột nhiên bắt chuyện thì hơi dời ánh mắt về phía cô, động tác cắt thịt trên tay cũng tạm dừng:

“Khoảng sáu năm.”

Trái tim Thẩm Nguyệt thình thịch thình thịch mấy tiếng, bàn tay trắng mềm đặt trên đùi siết chặt lại:

“Hỏi chuyện này có phần riêng tư, nhưng thời gian đó nghe nói Lệ thị gặp rất nhiều rắc rối phải không?”

“...”

“Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì không cần trả lời tôi đâu.”

Thẩm Nguyệt khó mà mở miệng hỏi về chuyện anh có từng bị trúng thuốc và ngủ với một cô gái lạ hay không. Cô chỉ suy đoán mà thôi, chưa chắc anh là người đàn ông kia, nói thẳng ra mà không phải thì chẳng khác nào tự phơi bày bí mật của bản thân. Vả lại câu hỏi kia cũng quá tế nhị!

“Đúng thật có kha khá phiền phức.” Lệ Tư Dạ nghĩ về quá khứ, trong mắt toát ra sự phiền muộn hiếm có. Anh bị người nhà tính kế, khi đó thần trí không rõ, cũng chẳng nhớ mình đã ở đâu, làm gì, nhưng chắc chắn chẳng phải chuyện đáng nhắc đến.

Thấy Lệ Tư Dạ không muốn nói thêm, Thẩm Nguyệt cũng dừng lại. Có thể là do cô nghĩ nhiều rồi.



Tầm tối, Thẩm Nguyệt bận rộn xem lại bản thiết kế của mình. Thẩm Tư Hạo ở bên cạnh quan sát, hỏi cô:

“Đây là chuẩn bị cho bộ sưu tập mới hả mẹ?”

“Ừm, mùa hè đến rồi, mẹ đang lên ý tưởng.”

“Con muốn đi biển quá.” Thẩm Tư Hạo vu vơ nói.

Nghĩ đến biển liền thấy mát mẻ, bộ sưu tập lần này phải đáp ứng đủ các yêu cầu về tính thời trang, độ phổ biến với giới trẻ và cả chủ đề mùa hè, trong đầu Thẩm Nguyệt nhanh chóng hình thành ý tưởng, đặt bút hoàn thành bản thiết kế.

Trước kia Thẩm Nguyệt thuận tay trái, nhưng sau khi gặp tai nạn, cổ tay của cô không còn được như cũ nữa, dùng nhiều sẽ đau, vì vậy cô đã phải dành ba năm để sửa lại thói quen của chính mình và dùng tay phải để tiếp tục việc thiết kế. Nhìn tay trái có những vết phẫu thuật mờ, nỗi hận trong lòng cô càng len lỏi. Cô nhất định, nhất định phải bắt Thẩm Triết và cả gia đình ông ta trả giá. Cha mẹ ở trên đời cũng sẽ ủng hộ việc cô sắp làm.

Mấy ngày sau đó, phòng thiết kế tổ chức cuộc thi thuyết trình về bộ sưu tập để quyết định ai sẽ lấy được dự án quan trọng trong quý hai này.

Thẩm Nguyệt ngồi bên dưới, chăm chú quan sát và lắng nghe mọi người trình bày về bản thiết kế của bản thân. Cho đến khi cô nhìn thấy một bản vẽ giống y hệt như của mình hiện lên màn chiếu, cô liền nhíu mày.

“Ý tưởng trùng thì không có gì lạ, việc liên tưởng mùa hè với biển cũng rất bình thường, nhưng bản vẽ khi thành hình sao lại giống y như của mình?” Cô lẩm bẩm, trong lòng có dự cảm chẳng lành.

So với người khác, cô nộp bản thảo trễ hơn một chút, thứ tự thuyết trình cũng được quyết định thông qua thời gian đó. Cho nên, chuyện này đối với cô không hề tốt chút nào.

Trợ lý Thẩm thay mặt Lệ Tư Dạ đến và ghi chép lại quá trình cuộc thi diễn ra, lúc làm việc hắn rất nghiêm túc. Đối với người vừa phát biểu, hắn có lời khen:

“Làm tốt lắm, tuy rằng chủ đề cũ, ý tưởng cũng không phải rất mới, nhưng khi khai thác và phác thảo lại có những biến tấu vô cùng độc đáo và sang trọng.”

Từ nãy đến giờ, đây là người đầu tiên được hắn khen.

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh rồi đứng lên. Đến lượt cô thuyết trình, trợ lý Thẩm cũng giật mình:

“Đây là...”

So với bản thiết kế của Nhậm Tiểu Đồng thì hơi khác một chút, tinh tế hơn, có những chi tiết khác lạ và đặc biệt, nhưng trông cứ như copy ý tưởng vậy!

Nhậm Tiểu Đồng khoa trương nhất trong đám người, vừa thấy Thẩm Nguyệt trình chiếu bản vẽ liền lớn tiếng nói:

“Ơ? Giống ý tưởng của tôi thật đó. Chúng ta có thần giao cách cảm sao?”

“Đúng thật rất giống…”

“Cô ta copy à?” Có người hỏi.

Trợ lý Thẩm hắng giọng:

“Mọi người im lặng.”

Tiếng xì xào bàn tán vừa rộ lên liền bị dẹp yên, Thẩm Nhất Độ không tin việc Thẩm Nguyệt ăn cắp thiết kế, nhưng theo thứ tự, cô là người nộp sau. Chuyện này có gì đó rất mờ ám, sau khi kết thúc cuộc thi hắn sẽ báo cáo lại với Lệ tổng để điều tra rõ ràng hơn.

“Thẩm Nguyệt, cô có thể bắt đầu bài thuyết trình.”

Thẩm Nguyệt từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, vì rõ ràng bản vẽ là của cô. Hơn nữa cô còn chuẩn bị cả một bài diễn thuyết riêng cho ý nghĩa đằng sau bộ sưu tập, nó cũng liên quan đến một truyền thuyết cũ trong sách cổ, rất thú vị.

Giọng của cô ngọt ngào dễ nghe, nhấn nhá vừa phải, khiến cho trợ lý Thẩm nghe chăm chú. Một số người cũng bị chìm vào trong câu chuyện kia, mê mẩn nhìn vòng cổ, bông tai, vòng tay và nhẫn mà cô thiết kế.

Nếu Thẩm Nguyệt không có thực lực, sao có thể nổi tiếng được đây? Nên biết, cô là người mà Lệ Tư Dạ tiếp đón nồng nhiệt, dùng sự chân thành mời về!

Hoàn tất bài thuyết trình, cô trở lại chỗ ngồi, mọi người đều im lặng nhìn về phía cô và Nhậm Tiểu Đồng.

Trợ lý Thẩm im lặng nhìn lại một lượt bản thảo và phần ý nghĩa phía sau mà họ chuẩn bị, nói:

“Mọi người đều đã làm rất tốt, ra ngoài trước đi, Thẩm Nguyệt và Nhậm Tiểu Đồng ở lại, tôi có chuyện cần nói.”

Mười mấy người thông qua được vòng sơ khảo đến đây thuyết trình, lúc đến bừng bừng khí thế, lúc về thì hơi hoang mang. Chưa rõ đầu đuôi thế nào, họ đã bắt đầu loan tin.

“Nói các người nghe, vừa rồi nhìn mặt Nhậm Tiểu Đồng dường như rất tức giận và uất ức, rõ ràng Thẩm Nguyệt là người đến sau, ăn cắp ý tưởng của cô ấy.”

“Đúng thật, tôi thấy Nhậm Tiểu Đồng nộp bản thảo lâu rồi mà.”

Có người lại còn trực tiếp chạy sang các phòng khác:

“Có ai biết chuyện gì vừa xảy ra không?”

Tiếng xấu thì lan xa, hơn nữa ở đây vốn có nhiều người ghen tỵ với sự xuất hiện của Thẩm Nguyệt.

Trong phòng họp, Thẩm Nhất Độ đan hai tay vào nhau, nhìn chằm chằm hai người con gái trước mắt rồi hỏi:

“Tôi sẽ nói thẳng, dựa vào sự tương tự giữa hai bản thiết kế, thì có một người đã ăn cắp ý tưởng của người kia. Tôi chưa phân định ai đúng ai sai, bây giờ hai người tự suy ngẫm về hành vi của mình, nếu chịu nhận lỗi sớm, chưa biết chừng tôi sẽ bỏ qua. Nếu không, chờ đến khi điều tra được, thì người đó chắc chắn sẽ bị đuổi việc.”

Loại chuyện này tuyệt đối là việc mà công ty không thể chấp nhận.

“Anh Thẩm, có hiểu lầm gì rồi? Tôi chắc chắn không làm loại chuyện đó. Tôi đã làm việc cho Lệ thị hai năm nay, anh biết tôi là người thế nào mà.” Nhậm Tiểu Đồng biết phòng làm việc có camera, nhưng camera thì luôn có góc chết, và lúc đến lấy hồ sơ chỗ Thẩm Nguyệt thì cô dừng lại còn chưa được một phút, làm sao họ dám khẳng định và có đủ bằng chứng chứng minh là cô ăn cắp ý tưởng chứ?

Nghe câu nói kia, Thẩm Nhất Độ hơi co giật khóe miệng. Hắn bận đến nỗi tối tăm mặt mày, làm gì có thời gian rỗi chú ý từng người ở các phòng, số nhân viên trong công ty nhiều giống tóc trên đầu hắn vậy đó! Cô gái họ Nhậm này và hắn cũng chỉ tính có quen biết mà thôi, nhân cách của cô ta ra sao hắn chịu chết!

Thẩm Nguyệt so với Nhậm Tiểu Đồng thì bình tĩnh hơn nhiều:

“Tôi có thể đảm bảo 100% đây là bản thiết kế do chính mình nghĩ ra.”

“Cô nói vậy là bảo tôi ăn cắp ý tưởng à?” Nhậm Tiểu Đồng trợn trắng mắt.

“À, đúng vậy đó.” Thẩm Nguyệt vắt chéo chân, tự tin đầy mình. “Mỗi một nhà thiết kế đều sẽ có phong cách riêng biệt, điều này được thể hiện qua các chi tiết nhỏ trong bản thiết kế. Cô Nhậm, lần sau khi dùng ý tưởng của người khác, cái cô cần làm là chỉnh sửa lại cho nó thành của cô để người khác khó phát giác, chứ không phải vội vàng mang đi nộp nguyên bản. Nếu cần thiết, chúng ta có thể tìm vài chuyên gia đến đối chứng, gọi cả cảnh sát vào cuộc cũng không vấn đề gì.”

Cô chưa từng là một người dễ bắt nạt, chuyện lần này cũng do cô hơi sơ suất, đã quá tin tưởng vào nhân phẩm của nhân viên Lệ thị. Nhưng ăn quả đắng nhiều rồi, tự nhiên sẽ biết cách khiến đối phương lòi mặt ra.

Trợ lý Thẩm quan sát biểu cảm của Nhậm Tiểu Đồng, cô ta hơi run mà còn cãi cố rằng:

“Cô nghĩ gì vậy? Làm sao mà một bản thiết kế lại thể hiện được nhiều thứ linh tinh như cô nói? Tôi gần đây đã đổi phong cách, tất nhiên cũng sẽ khác trước!”

“Tôi không phải nói rồi sao? Nếu cần thiết thì tôi đồng ý tìm chuyên gia nghiệm chứng.”

Trợ lý Thẩm vô cùng nhức đầu, việc nội bộ thế này đủ khiến bọn họ mất mặt rồi, còn muốn liên lụy ra bên ngoài? Trong lòng hắn bây giờ có đến 80% tin rằng Thẩm Nguyệt thật sự vô tội, còn là người bị hại nữa.

Thẩm Nhất Độ khó xử nói:

“Tôi sẽ báo lại việc này cho Lệ tổng, để ngài ấy giải quyết.”

Hắn nhanh chóng gọi điện thoại lên văn phòng làm việc của Lệ Tư Dạ, sau đó đơn giản thuật lại sự việc và ấn loa to lên. Trong điện thoại truyền ra giọng nói như kết băng của Lệ Tư Dạ:

“Chuyện này vẫn nên mời chuyên gia và cả cảnh sát đến làm việc như lời Thẩm Nguyệt nói đi.”

Câu nói kia chẳng khác gì tát vào mặt Nhậm Tiểu Đồng một cái, cô ta bắt đầu thấy sợ hãi. Chuyện cũng chẳng nghiêm trọng lắm, sao càng nháo càng to ra rồi?

“T-Trợ lý Thẩm, tôi nghĩ là hiểu lầm rồi, tôi và Thẩm Nguyệt bị trùng ý tưởng mà thôi, có lẽ ấy không có ăn cắp ý tưởng của tôi. Chúng ta bỏ qua chuyện này được không? Chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, dĩ hòa vi quý mà. Tôi sẽ không để ý đâu.”

“Nhưng tôi để ý.” Thẩm Nguyệt mỉm cười. “Tôi không muốn bỏ qua.”

Gây sự rồi định chuồn mất à? Nào dễ như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.