Dịch: Tiểu Băng
***
Cứ thế, một nén nhang sau.
Những tiếng bước chân vang lên, những bóng người, thi nhau xuất hiện ở cửa tửu lầu.
Đám người này nhốn nháo ồn ào, người đi vào tửu lầu đa phần đều là lão giả, tóc đã bạc trắng, nhưng tinh thần sáng láng, đều là người gừng càng già càng cay.
“Trần đạo hữu, lần này có ngài đích thân giám đốc khảo hạch luyện đan Bạch Vân, hẳn sẽ không có ai dám làm bậy đâu.”
“Đúng, đúng, dù Trần đạo hữu không chỉ luyện đan sư từ Tấn quốc học phủ ra, còn là sư thừa của Từ Thường trưởng lão, ai mà dám làm bậy chứ! “
“Không sai, Trần đạo hữu tuổi còn trẻ, còn là luyện đan đại sư, hẳn là không bao lâu nữa, sẽ được kề cận đế vương Tấn quốc thôi.”
Đám lão giả ồn ào bàn tán, trong câu chuyện còn nhắc tới Tấn quốc học phủ và Từ Thường.
Diệp Bình ngồi trong góc, cầm ly rượu lên không nói gì, nhìn về phía âm thanh bàn tán, thấy nhiều người vây quanh một người đàn ông trung niên mặc áo xanh, mặt tươi cười, được mọi người không ngớt lời khen ngợi.
Đương nhiên mặt mũi đầy vui vẻ.
“Chư vị tiền bối, xin đừng nói, Trần mỗ chẳng qua là phụng lệnh Tấn quốc, tới giám đốc kỳ khảo hạch đan đạo của Bạch Vân cổ thành mà thôi.”
“Vả lại, vị trí đệ nhất luyện đan sư Tấn quốc, chư vị nhất định đừng nói lung tung.”
“Vì dù có là sư phụ ta, cũng không dám nhận mình là đệ nhất luyện đan sư của Tấn quốc.”
Trần Ninh mở miệng, giọng thì khiêm tốn, nhưng mặt thì cười tươi hơn hớn.
Sư phụ y là Từ Thường, đệ nhất luyện đan sư Tấn quốc, đương nhiên y cũng cực kỳ nổi danh, chỉ là thường ngày luôn ở Tấn quốc học phủ, học thuật luyện đan.
Gần đây, triều đình Tấn quốc yêu cầu cho tiến hành khảo hạch luyện đan khắp nơi, tập trung đưa khá nhiều đan sư Tấn quốc đi các nơi giám đốc việc khảo hạch, nói là để tiêu trừ những hơi hướng không tốt trước đó.
Y là đệ tử của Từ Thường trưởng lão, đương nhiên cũng phải đi theo, xuất lực cho đất nước.
Nên mới đi tới Bạch Vân cổ thành.
Nhưng y không phải quan chủ khảo, y là quan chủ khảo dự bị.
Vì phía trên đã để tên Diệp Bình làm quan chấm thi của Bạch Vân cổ thành, nhưng Diệp Bình không có mặt trong Tấn quốc học phủ.
Nên y tới đây, còn để làm một việc nữa, là đi tìm Diệp Bình.
Nếu vẫn mãi không tìm được, mà đã đến ngày khảo hạch, thì y phải lên thay thế.
Nhưng vừa mới tới Bạch Vân cổ thành, y đã được một đám người vây quanh, chiêu đãi đủ kiểu, thậm chí hai ngày trước, thành chủ Bạch Vân cổ thành còn đích thân tiếp kiến y.
Làm Trần Ninh có một cảm giác rất khó tả.
Bình thường ở Tấn quốc học phủ, dù các đệ tử mới cũng rất khách khí với y.
Nhưng mà, cũng không khách khí tới mức này.
Mời ăn mời uống, lời lẽ câu nào cũng là khen nức nở, làm người ta đắc ý.
Trần Ninh không cản được họ, chớp mắt đã bị cuốn theo.
Đối với đám tu sĩ này, Trần Ninh chính là kinh quan, phụng hoàng mệnh tới đây làm việc, chủ yếu nhất là, sư phụ của Trần Ninh còn là đệ nhất luyện đan sư Tấn quốc, Từ Thường.
Bảo bọn họ không nịnh bợ Trần Ninh sao được?
“Trần đạo hữu, ngươi đúng là khiêm tốn, tuổi ngài còn trẻ, mà đã có thành tựu thế này, chừng vài chục năm, hay trăm năm nữa, còn không trở thành đệ nhất luyện đan sư Tấn quốc hay sao!”
“Đúng, dù ngài khiêm tốn, nhưng Từ Thường trưởng lão, thật sự là đệ nhất luyện đan sư Tấn quốc chúng ta mà.”
“Trần đạo hữu, đừng khiêm tốn nữa.”
Mọi người thi nhau lên tiếng, không ngừng tâng bốc Trần Ninh.
Trần Ninh cười khổ khoát tay.
“Nếu là trước đây, ta quả thật sẽ không nói như vậy.”
“Nhưng mà hiện giờ, ở trong Tấn quốc, đúng là có một luyện đan sư còn lợi hại hơn sư phụ ta.”
“Sư phụ ta cũng đã chính miệng thừa nhận.”
Trần Ninh cười khổ.
Làm sao y không muốn thừa nhận sư phụ mình là đệ nhất luyện đan sư Tấn quốc, nhưng vấn đề là, y không dày mặt như vậy được.
“Chính miệng thừa nhận?”
“Là ai vậy?”
“Trần đạo hữu, người đó là ai, sao chúng ta chưa nghe bao giờ, Tấn quốc có luyện đan sư như vậy à?”
“Là đại nhân luyện đan nào thế?”
Mọi người rối rít mở miệng, mắt đầy tò mò.
“Người này là tuyệt thế thiên kiêu của Tấn quốc học phủ ta, tên là Diệp Bình, nếu tính về tuổi, hắn phải gọi ta một tiếng sư huynh, nhưng nếu tính về thực lực, thì ta phải gọi hắn là sư huynh.”
“Theo quy củ của học phủ, hắn là sư huynh của ta, mới vừa gia nhập Tấn quốc học phủ mà thôi, à, đúng rồi, tông môn của Diệp sư huynh chính là ở trong nội cảnh Thanh Châu đó.”
Trần Ninh đáp.
“Diệp Bình?”
“Khoan khoan, cái tên này nghe quen quen.”
“Đúng đúng, hình như ta cũng biết cái tên này.”
“Ý, ta nhớ có người từng nói, sư đệ của mình tên là Diệp Bình, gia nhập Tấn quốc học phủ, nhưng vì ta chưa từng gặp người này, nên nghĩ là hắn nói xạo thôi, không dè là thật.”
Mọi người rối rít tò mò.
Có người, đã từng nghe thấy cái tên Diệp Bình, nhưng cũng có người, chưa từng nghe tới bao giờ.
Lúc Diệp Bình gia nhập Tấn quốc học phủ, cũng không có một tờ công văn cáo thị nào.
Diệp Bình được đặc cách vào đó, đương nhiên Bạch Vân cổ thành không biết là chuyện bình thường, sau đó Hứa Lạc Trần xuống núi, có nói tới chuyện này, nhưng mà các tu sĩ nghe thấy đều không tin.
Đầu năm nay, tâng bốc bảo một người bằng hữu, một huynh đệ, một sư đệ nào đó của mình gia nhập một thế lực nào đó, nhìn thấy nhan nhản khắp nơi, nên mọi người cũng coi như là nghe chuyện tiếu lâm mà thôi.
Nhưng bây giờ nghe Trần Ninh nhắc tới, mọi người mới kinh ngạc.
Gia nhập Tấn quốc học phủ, không phải là chuyện nhỏ.
Ngay cả Thành chủ cũng sẽ phải đích thân tới chúc mừng, còn long trọng gấp mười lần thi đậu Trạng nguyên nữa đó.
“Hả? Các ngươi không biết?”
“Nhưng không biết cũng là chuyện bình thường, vì Diệp Bình sư huynh, là được đặc cách nhận vào Tấn quốc học phủ, bên trên không hề có thông báo, nên không biết cũng phải thôi.”
“Sư phụ từng nói với ta, Diệp Bình sư huynh, không chỉ đệ nhất luyện đan sư Tấn quốc, mà có thể còn là đệ nhất luyện đan sư của cả mười nước.”
“Đáng kinh ngạc hơn là, vị sư huynh này của ta, mới có hai mươi bốn tuổi thôi, thực là không ai có thể đuổi theo được.”
Trần Ninh nói, giọng đầy vẻ ‘thực không biết làm sao’.
Y là đệ tử Từ Thường, cũng có kiêu ngạo của mình, gặp phải thiên tài y sẽ không nổi giận, nhưng gặp phải loại thiên tài như Diệp Bình, y thật không biết phải nói sao nữa.
Mọi người nghe Trần Ninh nói, đều cảm thấy thán phục.
“Ài, không ngờ, Trường Giang sóng sau đè sóng trước.”
“Đúng, giang sơn thay đổi có người tài ra.”
“Không ngờ, loại thiên kiêu như này, xuất hiện ở gần Bạch Vân cổ thành chúng ta, mà bọn ta lại không biết, đi về phải báo thành chủ đi tra lại thật kĩ, tới lúc đó đích thân tới thăm mới được.”
“Đúng, có điều Trần đạo hữu, hay chúng đi lên nhã các nói chuyện đi, ở đây hơi ồn ào lộn xộn, đi nào đi nào.”
Mọi người ồn ào, nhưng dù họ có kinh ngạc, họ vẫn nhớ mục đích của mình là cái gì.
Dỗ tốt Trần Ninh thành công mới là vương đạo.
Họ không biết Diệp Bình, người như vậy cách bọn họ quá xa, nhưng Trần Ninh thì khác, y đang ở ngay trong tầm tay của họ, đương nhiên họ phải chiếu cố thật tốt.
Nếu kết được thiện duyên, sau này cũng chỉ có lợi cho mình.
“Được, chư vị khách khí.”
Trần Ninh gật đầu, theo sau mọi người, đi lên nhã các.
Nhưng ngay lúc Trần Ninh đi lên lầu.
Y nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Một bộ quần áo trắng, ngồi ở bên cầu thang, uống rượu một mình, rất là nhàn nhã.
Tướng mạo vô cùng nho nhã, tuyệt thế, có một loại cảm giác nói không ra lời.
Diệp Bình!
Là Diệp Bình!
Trần Ninh đã từng nhìn thấy Diệp Bình một lần, chính là lúc Hoàng Phủ Thiên Long khiêu chiến Tấn quốc học phủ.
Lúc ấy, y đứng ở ngoài cửa Tấn quốc học phủ, làm người vây xem, nhìn Diệp Bình đánh bại Hoàng Phủ Thiên Long.
Trần Ninh không ngờ.
Ở trong tửu lầu nho nhỏ này, lại gặp được Diệp Bình.
“Diệp sư huynh, là huynh sao?”
Trần Ninh dừng bước, vội vàng đi xuống lầu, đi tới trước mặt Diệp Bình, vô cùng rung động và kinh ngạc.
Diệp Bình ngồi trong xó, đang suy nghĩ.
Ở trong tửu lầu, nhìn thấy sư đệ cùng học phủ, nhưng Diệp Bình không muốn quấy rầy đối phương.
Vì đối phương đang xử lý chuyện công, mình tùy tiện quấy rầy, đương nhiên không tốt.
Với lại, Diệp Bình cũng không muốn bại lộ thân phận của mình.
Không dè, Trần Ninh phát hiện ra bản thân.
Diệp Bình cười khổ, đứng dậy.
“Trần sư đệ, vẫn khỏe chứ.”
Diệp Bình đứng dậy, môi nở nụ cười nhạt.
Không chỉ Trần Ninh kinh ngạc, đám tu sĩ chung quanh Trần Ninh cũng hết hồn.
Như này mà cũng gặp được?
Nhất là Trần Ninh, y hơi khó chịu, mình đi tìm Diệp Bình cả nửa tháng không tìm được, thế mà tới nơi này lại gặp.
Cùng lúc đó.
Phố tây Bạch Vân cổ thành.
Hứa Lạc Trần cầm một phần dược liệu, mới vừa đi ra khỏi hiệu thuốc.
Một người đột nhiên đi tới trước mặt y.
“Lạc Trần huynh, Lạc Trần huynh, có tin vui, tin vui lớn, tin vui lớn đây.”
Hứa Lạc Trần kinh ngạc.
Chuyện gì vui?
Tiệm thuốc giảm giá?
Móa nó, vậy chả phải mình lỗ rồi?
Hứa Lạc Trần bối rối, nếu là vậy thật, mình không chịu đâu.
“Không phải, không phải, Lạc Trần, giám khảo lần này, là đệ tử của Tấn quốc học phủ, không phải sư đệ ngươi cũng ở Tấn quốc học phủ sao? Lần này nhất định chúng ta sẽ có thể thông qua rồi.”
Đối phương mở miệng, vẻ vô cùng kích động.
Hứa Lạc Trần nghe, cũng không khỏi kích động.
Lại có thêm một đám người xuất hiện, vây quanh Hứa Lạc Trần.