Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 226: Chương 226: Ngươi phải dùng cách thức nghiêm khắc nhất, để khảo hạch sư huynh ngươi (1)




Dịch: Tiểu Băng

***

“Lạc Trần, Lạc Trần, lần này ngươi nhất định phải giúp chúng ta.”

“Đúng, đúng, Lạc Trần, lần này huynh đệ chúng ta có thông qua khảo hạch hay không, nhất định là nhờ ngươi đó.”

“Lạc Trần ca, xem mấy năm nay bọn ta đều thi rớt cả, ngài thương xót bọn ta đi.”

Một đám người xuất hiện đột ngột nhào tới, kích động nói với Hứa Lạc Trần.

Đám người này đều là bằng hữu của Hứa Lạc Trần, có người khá quen, có người thì chỉ mới gặp mấy lần.

Đột nhiên cả đám bu tới, làm Hứa Lạc Trần ngơ ngác.

Các ngươi làm gì thế?

Giúp các ngươi cái gì? Thông qua khảo hạch luyện đan hay không, thì liên quan gì tới ta? Ta thì có cách gì!?

Các ngươi nói cái gì cơ? Xin các ngươi đó, ta hơi chậm tiêu, nói rõ ra đi có được không?

“Chư vị, các ngươi đây là làm gì vậy?”

Hứa Lạc Trần tò mò nhìn đám người, quả thực không hiểu bọn họ đang nói gì.

“Lạc Trần ca, ngươi đừng giả bộ nữa. Không phải hồi trước ngài nói, sư đệ của ngài, bái nhập Tấn quốc học phủ hay sao?”

Có người hỏi.

“Đúng, nhưng mà lúc đó các ngươi không tin mà?”

Hứa Lạc Trần gật đầu, đúng là y có từng nói, nhưng mà lúc đó y nói xong, có mấy ai tin lời y đâu, chỉ có mấy bằng hữu thân tin thôi.

Nhưng Hứa Lạc Trần không sao cả. Vì nếu có ai đột nhiên nói với y rằng, mình có một sư đệ bái nhập Tấn quốc học phủ, y cũng không tin mà.

Trong một cái ổ gà làm sao nở ra phượng hoàng được?

“Lạc Trần sư huynh, nếu ngài đã dám nói, đương nhiên là không nói dối.”

“Đúng, đúng, ngài là người đàng hoàng, bọn ta đều tin ngươi.”

“Lạc Trần sư huynh, ngài còn chưa hiểu à, quan chủ khảo của Bạch Vân cổ thành chúng ta lần này, là đệ tử của Tấn quốc học phủ. Nếu quả thật sư đệ ngài cũng là đệ tử của Tấn quốc học phủ, ngài có thể nói giúp vài lời cho bọn ta không?”

“Đúng đúng đúng, ý là vậy đó.”

Mọi người mở miệng, rất là kích động, lần này bọn họ tới, là vì chuyện này.

Sư đệ của Hứa Lạc Trần rốt cuộc có phải học sinh Tấn quốc hay không, bọn họ không quan tâm.

Quan chủ khảo lần này là học sinh Tấn quốc học phủ, nếu Hứa Lạc Trần chịu đi nói dùm vài lời cho họ, thì là Hứa Lạc Trần nói thật, còn nếu Hứa Lạc Trần không muốn đi, hoặc Hứa Lạc Trần không dám đi.

Thì chứng minh Hứa Lạc Trần nói láo.

Dù là kết quả nào, thì bọn họ cũng không thua thiệt.

Nhưng bây giờ có tia hy vọng, bọn họ đương nhiên phải túm ngay, vì bọn họ đã thất bại nhiều lần quá rồi.

Người thảm nhất, là thi rớt tới mười lần lận.

Giờ biết Hứa Lạc Trần có khả năng năn nỉ dùm mình, bảo họ sao không kích động.

“Quan chủ khảo là từ Tấn quốc học phủ?”

Hứa Lạc Trần kinh ngạc.

Nhưng rồi y nhíu mày.

“Dù sư đệ đúng là người của Tấn quốc học phủ, nhưng mà ở trong Tấn quốc học phủ có rất nhiều đệ tử, ai biết sư đệ có làm quan chủ khảo lần này hay không.”

“Cưỡng ép bảo sư đệ ta đi nói giúp, chuyện này...”

Hứa Lạc Trần ho một cái, tự nhiên thấy lúng túng.

Có lỗi quá. Mình đã lỡ tự nhận là luyện đan sư đệ nhất thiên hạ với tiểu sư đệ, bây giờ lại chạy đi tìm tiểu sư đệ, bảo tiểu sư đệ đi tìm sư huynh của mình, nhờ mở cửa sau.

Lời như vậy y không nói ra miệng được.

“Lạc Trần ca, ngài là có ý gì?”

“Lạc Trần ca, ngươi thấy không tiện hả?”

“Lạc Trần sư huynh, người khác thấy bất tiện ta còn tin, ngươi mà cũng có à?”

Mọi người mở miệng, bọn họ nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Hứa Lạc Trần, lập tức hiểu ngay, liền ào ào kêu lên, cho là Hứa Lạc Trần giả bộ.

“Chư vị, ta quả thật là thấy hơi bất tiện, sư đệ ta, hắn…”

Hứa Lạc Trần không biết trả lời như thế nào.

Mọi người nhìn Hứa Lạc Trần, đều hiểu ra.

“Ài, còn tưởng sư đệ của Lạc Trần ca là học sinh Tấn quốc thật, không ngờ người đã có tuổi như ngươi, mà cũng đi dối gạt người khác.”

“Ta đúng là tin nhầm người, lại đi tin lời dối trá như vậy.”

“Học sinh Tấn quốc, đều là những người cao cao tại thượng, nếu quả thật sư đệ của Hứa Lạc Trần là học sinh Tấn quốc học phủ, thì bọn ta hẳn đã sớm biết rồi, Bạch Vân cổ thành cũng đã sớm giăng đèn kết hoa, làm sao mà không biết được!”

“Đúng, đúng, ài, thôi, vẫn phải dựa vào chính mình thôi.”

“Lạc Trần ca, từ hôm nay, nếu có thể thì đừng có nói huênh hoang lung tung nữa.”

Có mấy tu sĩ trong đám người vây quanh Hứa Lạc Trần lên tiếng, lời lẽ không phải là chỉ trích, mà đầy giễu cợt và ‘chẳng biết nói sao’.

Không phải tất cả những người này đều tới để nhờ Hứa Lạc Trần giúp, có vài người chỉ tới để xem náo nhiệt mà thôi.

Chưa kể, hồi đó Hứa Lạc Trần khoác lác sư đệ mình bái nhập Tấn quốc học phủ, đã khiến một số người không vui, cảm thấy Hứa Lạc Trần đang nổ.

Nhưng bọn họ không chứng cớ, hơn nữa hình tượng của Hứa Lạc Trần trong lòng mọi người cũng là một người đàng hoàng, nên vẫn có nhiều người tin.

Hôm nay bọn họ tới, là để vạch trần lời nói dối của Hứa Lạc Trần, họ đi cùng với những người thật sự ôm hi vọng tới tìm y.

Vì nếu chuyện này là thật, vậy thì không phải là chuyện nhỏ.

Hứa Lạc Trần nghe thấy họ nói, thì nổi giận.

Cái gì gọi là đừng có nói huênh hoang lung tung?

Lại còn cái gì mà bảo lừa người?

Một người chuyên nói thật như ta, lại lừa gạt người à?

“Sư đệ ta đúng là học sinh Tấn quốc học phủ, ta nói khoác hồi nào?”

Hứa Lạc Trần không đồng ý.

“Nếu thật là học sinh Tấn quốc học phủ, vậy tại sao không chịu nói giúp ta?”

Đối phương vặc lại.

“Buồn cười! Mắc cớ gì ta phải nói giúp các ngươi? Nếu là mấy người này, còn bảo là bằng hữu tốt của ta, còn các ngươi là cái gì?”

“Bèo nước gặp nhau mà thôi, còn đòi ta phải giúp đỡ! Không giúp thì nói này nọ, buồn cười!”

Hứa Lạc Trần thật thà, nhưng cũng không hề sợ gây ra chuyện, chưa kể sư đệ y quả thật là đệ tử Tấn quốc học phủ mà, y sợ quái gì!

“Mắc cười chưa. Nãy giờ bọn ta đâu có nói gì đâu, đâu có kêu ngươi giúp.”

“Nhưng mà dù ngươi có giúp hay không, thì ngươi nói sư đệ ngươi là học sinh Tấn quốc học phủ, cũng phải đưa ra được bằng chứng chứ?”

“Đúng thế, dù gì cũng phải đưa ra bằng chứng chứ? Không có bằng chứng, ngươi muốn nói Thái tử Tấn quốc là đệ tử của ngươi cũng còn được nữa là.”

“Đúng, không có bằng chứng, ngươi có bảo kiếm tiên đệ nhất thiên hạ là sư chất của ngươi cũng được.”

“Không sai, không có bằng chứng, ngươi còn có thể bảo thiên tử Đại Hạ vương triều là phụ thân của Đại sư huynh ngươi á.”

Mọi người mở miệng, giọng điệu quái gở, khiến Hứa Lạc Trần nổi khùng, không nhịn được nữa.

“Thái tử Tấn quốc, đúng là sư chất của ta.”

Hứa Lạc Trần đáp trả. Nhưng nói xong rồi, y liền hối hận.

Dù lời này là sự thật, nhưng cũng đâu có bằng chứng nào đâu, thế thì lại thành là càng đang nổ.

Quả nhiên, Hứa Lạc Trần nói xong, đám người kia cười vang.

“Thái tử Tấn quốc? Ha ha ha, cười chết ta.”

“Hứa Lạc Trần, coi bọn ta là đồ ngu thật à?”

“Lạc Trần ca, đừng làm trò nữa.”

“Cái này…”

Đám người ồn ào nhốn nháo, một phần thì cười ầm ĩ, một phần thì lắc đầu hết biết, những tu sĩ có quan hệ không tệ với Hứa Lạc Trần thì hơi lúng túng.

Vì lời này của Hứa Lạc Trần quá gượng gạo.

“Sư đệ ta đang ở trong khách sạn nghỉ ngơi, nếu các ngươi không tin, thì đi theo ta.”

Hứa Lạc Trần giận lắm, nhưng y biết mình nhất định không được nổi giận, vì nổi giận lên, sẽ thành thẹn quá thành giận.

Y hít sâu, nói như thế.

“Được, dù gì hiện giờ cũng đang rảnh rỗi, đi với ngươi.”

“Được, ta cũng muốn xem, sư đệ của Hứa huynh rốt cuộc là thiên kiêu như thế nào.”

“Thiên kiêu Tấn quốc, đúng là muốn gặp lắm đấy, chỉ hy vọng tới lúc ấy, đừng bảo là không tìm thấy sư đệ của ngươi nha, ha ha ha ha.”

Đám người mở miệng, để lộ ra hết sự xấu xí của mình.

Cũng có người đi tới gần, nói nhỏ.

“Hứa huynh, đám người này chỉ là tới để gây chuyện, huynh đừng thèm tranh cãi với bọn họ.”

“Đúng thế, Hứa huynh, là đúng hay sai cũng đâu có liên quan gì với bọn họ, bọn họ chỉ là tới gây sự với ngươi thôi.”

“Phải đó. Đám người này hồi đó đã không vừa mắt ngươi, hôm nay là cố ý tới gây chuyện với ngươi, ngươi đừng tranh cãi đôi co gì với họ.”

Những người này đều là bằng hữu tốt của Hứa Lạc Trần, lên tiếng cản y.

Hứa Lạc Trần lắc đầu, y hiểu ý của bằng hữu, nhưng y không nhịn nổi cơn giận này.

Vì, sư đệ của y quả thật là người của Tấn quốc học phủ.

Nếu y nói dối, y đương nhiên sẽ im, nhẫn nhịn.

Nhưng mà y nói là thật, cho nên không nhịn được.

“Chư vị đi theo ta.”

Hứa Lạc Trần không nói nhiều, xoay người dẫn mọi người tới khách sạn.

Đã quyết định nén giận, nên sắc mặt Hứa Lạc Trần rất bình tĩnh, suốt đường đi như suy nghĩ gì đó, không nói một lời.

Làm những người đi theo Hứa Lạc Trần thấy tò mò.

Bọn họ cũng không phải chủ ý muốn giễu cợt Hứa Lạc Trần, họ chỉ là thấy, Hứa Lạc Trần nói khoác hơi quá mà thôi.

Nếu Hứa Lạc Trần nói sư đệ mình gia nhập Thanh Châu học viện, bọn họ sẽ không nói gì cả.

Nhưng Hứa Lạc Trần lại bảo sư đệ y gia nhập Tấn quốc học phủ, nên làm bọn họ ghen tị.

Họ chỉ muốn bóc mẽ Hứa Lạc Trần.

Vì nếu chuyện này là thật, họ sẽ càng khó chịu hơn.

Chưa tới một nén nhang.

Hứa Lạc Trần đã về tới khách sạn.

Nhưng y lại thấy hơi lúng túng.

Nói thật, dù có chứng minh sư đệ thật sự là người của Tấn quốc học phủ, vậy thì sao?

Kẻ giễu cợt mình, bị mất mặt đã đành.

Nhưng những bằng hữu tốt này của mình, thì mình phải giúp, tới lúc đó đương nhiên mình không thể đứng im, sẽ phải bảo Diệp Bình đi tìm sư huynh của hắn, mở cửa sau cho bọn họ ư?

Nếu sư phụ biết mình làm, người nhất định sẽ chặt đứt chân mình.

Hứa Lạc Trần chần chừ, không muốn vào tửu lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.